Đông Bác Hải mới vừa về đến nhà, thì Mặc Phi Tước lái ô-tô tới, anh ấy bước xuống xe đi tới phía sau anh, hỏi
“Bác Hải, tối hôm qua cậu điđâu, tôi tìm cậu cả đêm!” Anh mở cửa, cũng không có quay đầu lại, nhàn nhạt hỏi
“Có chuyện gì sao?”
“...... Không có gì!” Lặng yên một giây, Mặc Phi Tước lắc đầu, nhưng sắc mặt có hơi lo lắng. Đông Bác Hải nện bước chân thon dài đi vàophòng, theo thói quen từ trên giá gỡ xuống một chai whisky, Mặc Phi Tước đi vào đặt mông ngồi lên trên ghế sa lon, nhìn anh ấy, cau mày
“Ngàyhôm qua ông cụ cho đòi mấy người về nhà, chuyện gì?”
“Không biết!” Anh cầm rượu đi tới, mở nắp bìnhra rót hai ly, ngồi xuống, lại nâng ly rượu lên uống một hớp, vẻ mặt ảmđạm u ám tản ra vẻ u buồn, giờ phút này anh đau lòng, Mặc Phi Tước cóthể hoàn toàn cảm nhận được. Bởi vì bọn họ đều là một loại người! Nhìn như vô tâm lại có tâm, nói là vô tình nhưng lại có tình! Chỉ là bọn họ ẩn mình quá sâu thôi! Quá sâu! Mới bị người...... đả thương mình!
“Bác Hải, đừng uống nữa!” Nhìn anh ấy uống mộtchén lại một chén để làm mình say, Mặc Phi Tước nhíu lông mày lạnh lùngxinh đẹp, cùng anh ấy tranh đoạt cái ly. Hai người thế lực ngang nhau, ai cũng không chịu nhượng bộ, cuối cùng cái ly bị sức mạnh của Đông Bác Hải bóp nát, mẩuthủy tinh vỡ ở trong lòng bàn tay của ânh, máu giống như dòng nước màchảy xuống, rơi lên trên sàn nhà, máu văng tung toé.
“Bác Hải,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-phuc-hac-me-van-con-rat-thuan-khiet/1222264/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.