🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Giang Thụ Hân dẫn Tứ Bảo về Dư gia, Lý Sở cũng dẫn theo muội muội trở về trấn, rốt cuộc đã qua năm mới, ở Giang gia lâu cũng không quá phải.

Dư Tam Bảo đã đồng ý Tứ Bảo không đi, liền cùng Trần Tiêu Lâm cùng ở lại Giang gia không đi.

Bên kia Giang Thụ Hân dẫn Tứ Bảo còn chưa đến Dư gia, thì trên đường đã gặp phải Dư Đại Bảo cùng vợ và con trai chuẩn bị về nhà mẹ vợ.

" Giang Nhị?"

Dư Đại Bảo có chút giật mình kêu Giang Thụ Hân, Giang Thụ Hân ngẩng đầu nhìn hắn chào hỏi, còn lôi kéo Tứ Bảo cùng chào.

" Đại ca, đại tẩu, Tiểu Khách". Tứ Bảo nghe lời liền chào hỏi, cháu trai nhỏ Dư Tiểu Khánh cũng không quên.

Dư Đại Bảo đã lâu không gặp Tứ Bảo, không nghĩ hiện tại nàng đã có thể nói chuyện lưu loát như vậy, nhìn nàng cười cười, ngay sau đó liền nói:

" Các ngươi là muốn về nhà chúc tết, ta liền không trì hoãn các ngươi nữa"

Dứt lời liền chuẩn bị dẫn theo người rời đi, Giang Thụ Hân cũng không nhiều lời, có từ liền dẫn theo Tứ Bảo tiếp tục đi về Dư gia.

Các nàng còn chưa đi xa thì phía sau Dư Đại Bảo đã nói chuyện với thê tử:" Tứ Bảo thật khác với lúc trước, nói không rõ cảm giác"

Lưu Tú Liên ôm con trai, quay đầu nhìn bóng dáng Tứ Bảo, cũng gật đầu:" Đúng vậy, nghĩ đến ở Giang gia cũng thật tốt".

" Còn tìm được người trong sạch a, Tứ Bảo thật là có phúc khí".

Dư Đại Bảo cảm khái một tiếng, thế mà Tứ Bảo vô cùng may mắn, bọn người Dư gia như thế nào hắn hiểu rõ, nếu không phải Giang Nhị, Tứ Bảo không chừng sẽ rơi vào kết cục như Tam Bảo lúc trước, có lẽ sẽ thảm hơn.

Dư Tam Bảo thê thảm kia lúc này đang ở Giang gia nghe Giang Thục Vân nói về sự tình của cô và nàng, trong quá trình đôi lông mày luôn nhíu chặt không buông, mặt nhăn nhó, biểu tình vô cùng tức giận.

Trước đó Tam Bảo chỉ nghe Tứ Bảo nói sơ qua, mà Giang Thục Vân đem những chi tiết trong đó bổ sung đầy đủ, Tam Bảo không thể nào tưởng tượng được, Dư Nhị Bảo lại xúi giục Dư lão hán đem Tứ Bảo bán cho Trương què thô bạo kia.

Hai cha con này thật đúng là không biết hối cải, hại một mình nàng còn chưa đủ, bây giờ tới Tứ Bảo cũng không buông tha, nghĩ đến đây, nàng nghĩ đến Dư Ngũ Nha còn chưa quá lớn kia. Dư lão hán thích bán nữ nhi, Dư Ngũ Nha kia có thể thoát sao?

Dư Ngũ Nha còn không không biết có thoát khỏi hay không, thì bây giờ đang mở cửa cho Giang Thụ Hân.

" Tỷ, tỷ tỷ" Dư Ngũ Nha nghe tiếng đập cửa liền mở cửa, như thế nào cũng không nghĩ là Giang Thụ Hân dẫn nào về, nói chuyện có chút không lớn.

" Năm mới vui vẻ"

Trên mặt cô không có biểu tình , nói một câu, Tứ Bảo đi theo bên cạnh cô, nhìn Dư Ngũ Nha không nói chuyện, tầm mắt lại dừng trên trên ngưởi Dư đại nương đứng trong sân.

"Nương, năm mới vui vẻ!"

Nhìn thấy Dư đại nương Tứ Bảo vô cùng cao hứng , chạy thẳng đến bên người bà, Giang Thụ Hân cũng nhanh bước đuổi theo.

" Nha, Tứ Bảo cùng Giang Nhị, năm mới vui vẻ"

Trước khi hai người đến, Dư đại nương đang ở trong sân xử lý gà, tay đầy lông gà, thấy cô cùng nàng đến, cũng không có rửa tay, thấy trên tay cô cầm đầy quà liền chỉ Dư Ngũ Nha tiếp nhận quà.

" Mau đi lấy cho tỷ tỷ ly trà, thuận tiện đem đồ vật đi cất"

Dư Ngũ Nha nghe xong có chút chần chờ tiến lên tiếp nhận đồ vật trong tay cô, sau đó chạy như bay đi châm trà cho hai người, để lại cô cùng nàng ở trong sân nhìn Dư đại nương làm gà.

" Nhà này chỉ có hai người?"

Giang Thụ Hân ở trong sân nhìn xung quanh một vòng có chút nghi hoặc, thường lui tới ở nhà lớn Dư lão hán thích hút thuốc hôm nay không thấy ở đó? Thật là hiếm có.

Dư đại nương nghe lời liền nhìn vào phòng, nghĩ nghĩ rồi giải thích với cô:" Hắn cùng Dư Nhị Bảo sáng sớm liền cùng nhau ra cửa, ta cũng không biết rõ là đi đâu làm gì"

Sáng sớm mặt trời còn chưa thấy, Dư đại nương đã ở phía sau cho dê ăn, nghe phía trước có tiếng động, liền đưa mắt nhìn, thì thấy Dư lão hán cùng Dư Nhị Bảo hai người chuẩn bị đi, còn nghi hoặc, Dư Nhị Bảo cả ngày đều không muốn ra ngoài, hôm nay lại cùng Dư lão hán cùng nhau ra khỏi cửa.

Nhìn hai người đi ra ngoài Dư đại nương cũng không lên tiếng dò hỏi, liền để bọn họ rời đi, bởi vì theo quy cũ thì hôm nay cô cùng nàng sẽ về nhà mẹ đẻ chúc năm mới, Dư Nhị Bảo cùng Dư lão hán không ở nhà bà liền vui vẻ bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.

Nghe bọn hắn đi ra ngoài cô cũng không hỏi nhiều, trong đầu đột nhiên hiện lên một bóng người đen như mực, nhưng cũng thật nhanh bị cô xua đuổi, hai người này không hòa thuận nhau, hẳn sẽ không có việc gì cũng sẽ không đi chung.

Dư đại nương còn bận việc, nhưng Tứ Bảo muốn dính bên cạnh bà, có lẽ gần đây mới nói chuyện lưu loát, nàng liền đi theo bên cạnh bà ríu rít nói không ngừng, tuy rằng nói câu không dài, nhưng là chính nàng không dừng được.

Dư đại nương cũng không chê phiền, trên mặt mang theo ý cười, nghe Tứ Bảo nói một câu Đông một câu Tây, trong lòng vô cùng chua xót, con gái ngốc của mình cũng có thể hoạt bát như vậy sao?, cùng trước kia đúng là khác một trời một vực, bà nhớ đến trước kia làm gì nàng cũng không tức giận, cả ngày cứ ngây ngốc.

Tứ Bảo ở kia nói không ngừng, Giang Thụ Hân đột nhiên nhớ tới một chuyện, liền lôi kéo nàng đến bên cạnh.

" Ngươi có thể cùng nương nói chuyện, nhưng việc của Tam Bảo không thể nói cho nương biết, có biết không?"

Tứ Bảo có chút khó hiểu, nàng đang chuẩn bị nói chuyện này:" Vì cái gì a?"

Vì cái gì? Giang Thụ Hân nghĩ đến Dư Tam Bảo nói không muốn đến Dư gia, đoán là không muốn cho người Dư gia biết nàng ta còn sống, tuy rằng không biết có nguyên do gì, nhưng tóm lại đừng nói là được.

" Ngươi nghĩ, nếu chúng ta nói Tam Bảo còn sống, bọn Dư lão hán có phải hay không sẽ đến bắt Tam Bảo đi bán?"

"A?" Tứ Bảo vừa nghe đến Dư lão hán liền há to miệng, tức giận nói:" Ta đây không nói, mới không cho, bọn họ biết!"

" Lúc này mới biết"

Dư đại nương không biết hai nàng thì thầm nói cái gì, nhìn bóng dáng hai người rồi sau đó cũng bưng thịt gà đã làm xong vào bếp chuẩn bị cơm trưa.

Dư Ngũ Nha bưng hai ly trà nóng đặt trên bàn, không dám mở miệng nói chuyện, nhưng thật ra Tứ Bảo thấy, vẻ mặt không khúc mắt bưng trà lên chuẩn bị uống.

Đơn giản chính là bị nóng, nàng thè lưỡi nho nhỏ , muốn giảm bớt chút nóng. Giang Thụ Hân ngồi ở bên cạnh nhìn nàng, ngón tay trong nháy mắt giật giật, dư quang liếc nhỉn Dư Ngũ Nha bên cạnh, liền không có động tĩnh.

Giang Thụ Hân giúp Dư đại nương nấu cơm trưa, nói là hỗ trợ nhưng thực tế chỉ đứng bên cạnh giúp lấy đồ thôi. Nhưng Tứ Bảo lại rất cao hứng, biết Giang Thụ Hân hỗ trợ, còn vô cùng cổ vũ ăn nhiều hơn nửa chén cơm so với thường ngày.

Ban đầu cô dự định ăn cơm trưa liền dẫn Tứ Bảo về, nhưng Tứ Bảo không muốn về lắm, muốn ở bên cạnh Dư đại  nương, Giang Thụ Hân đành phải ở lại. Thuận tiện còn đem Tứ Bảo ngủ trưa trên chiếc giường nhỏ lúc trước của nàng.

Thời gian cũng thật là nhanh, khi hai người tỉnh giấc thì cũng đã chạng vạng, thời tiết lạnh nên trời tối sớm.

Đương nhiên Dư đại nương muốn giữ các nàng ở lại, muốn ăn cơm chiều rồi về, Giang Thụ Hân cũng không tiện từ chối, nhưng cũng trùng hợp lúc này Dư lão hán cùng Dư Nhị Bảo trở về.

Nhìn thấy Dư lão hán cùng Dư Nhị Bảo chỉ thấy mọi chuyện hôm nay không hài lòng, phiền toái chết đi được, nhưng vẫn là không lộ ra chút biểu cảm nào ngồi cũng Tứ Bảo trên bàn cơm.

" Hôm nay đi ra ngoài nhưng thật ra không nghĩ tới Giang Nhị sẽ tới, đây là lần đầu a" Dư lão hán bưng chén rượu ngồi đối diện Giang Thụ Hân, làm như không có cảm xúc, ngữ khí có chút cổ quái , mang theo một cảm giác chanh chua.

Giang Thụ Hân không nghĩ sẽ phản ứng hắn, nhưng lại ngại không thể hiện ra ngoài, đành nói cho có lệ" Đúng vậy"

Lời nói này làm Dư lão hán có chút xấu hổ, hắn giơ chén rượu uống một ngụm, ho nhẹ một tiếng không mở miệng nữa.

Người ngồi bên cạnh hắn là Dư Nhị Bảo đã lâu không thấy, có lẽ lâu rồi chưa thấy ánh mặt trời, hắn gầy đến thành bộ dạng mặt xanh trắng, nhìn giống người bị bệnh nguy kịch.

Tứ Bảo vốn có chút sợ hắn, cái này làm nàng càng không dám liếc mắt một cái, hận không thể đem chính mình dán trong lòng ngực Giang Thụ Hân. Giang Thụ Hân giơ tay vỗ nhẹ lưng nàng trấn an.

Bữa ăn này hiển nhiên là áp lực hơn nhiều bữa cơm trưa, trên bàn cơm hầu như không ai nói chuyện, Dư đại nương cũng không thèm liếc mắt nhìn hai nam nhân kia một cái, chỉ lo ăn, thường thì gắp cho Tứ Bảo cùng Ngũ Nha một ít thức ăn.

Giang Thụ Hân đương nhiên cũng sẽ không chủ động mở miệng, tính toán nhanh chóng ăn cơm xong sẽ dẫn nàng sớm trở về nhà.

Nhưng lúc này Dư lão hán lại bắt đầu cổ quái:" Giang Nhị, hôm nay là Tết, không bằng người uống với ta vài chén cho náo nhiệt?"

Vừa nói Dư lão hán cũng bắt đầu rót rượu cho Giang Thụ Hân.

Giang Thụ Hân có chút ghét bỏ nhìn cái ly, ngoài miệng không lưu tình mà từ chối:" Không cần, ta không biết uống rượu"

Như là không nghe lời từ chối của Giang Thụ Hân, Dư lão hán đẩy ly rượu tới thẳng trước mặt cô:" Uống một chút cũng không sao, cho ta cái mặt mũi đi"

Cái mặt mũi này cô cũng không muốn cho hắn, cô không dao động ngồi chỗ kia, cũng không thèm liếc mắt nhìn ly rượu, cũng không nói lời nào.

Hôm nay trước khi ra khỏi cửa, Giang Thục Vân ngàn lời dặn dò, không cho Giang Thụ Hân uống rượu, bởi vì Giang Thụ cái gì cũng giỏi nhưng chỉ có rượu là chỉ chạm một chút liền lảo đảo. Giang Thụ Hân tự bản thân cũng biết, cho nên cô lúc này mới dứt khoát cự tuyệt như thế.

Thấy Giang Thụ Hân không cho chút mặt mũi nào, trên mặt Dư lão hán có chút không nhịn được, xin giúp đỡ từ người nãy giờ không nói chuyện Dư Nhị Bảo.

" Như vậy thì như thế này"Người vẫn luôn không nói chuyện lúc này Dư Nhị Bảo liền mở miệng, tiếng nói vô cùng khó nghe:" Các ngươi lấy trà thay rượu, chúng ta uống rượu, cùng nhau chạm ly thì như thế nào?"

Chẳng ra sao, nghe Dư Nhị Bảo mở miệng Giang Thụ Hân nghĩ càng không muốn uống, mặc kệ là rượu hay trà. Nhưng lời nói này rất hơp lý, lại từ chối thì không quá thỏa đáng.

Nhưng trong lòng Giang Thụ Hân lại cảm thấy kỳ quái, không rõ vì cái gì không uống rượu thì phải uống trà, nhưng trong lòng lại hiện ra một cái gì đó.

" Được, chúng ta uống trà"

Giang Thụ Hân sảng khoái cầm ly rót trà, thuận tiện còn giúp Tứ Bảo rót một ít, vừa không quá đáy ly, cũng giúp Dư Ngũ Nha đỗ nữa ly trà.

Mấy người nâng ly chạm vào, lại không nói lời nào, qua loa thu tay lại, đem ly nước trà đều uống một hơi cạn sạch.

Nhìn Thấy Giang Thụ Hân buông cái ly, Dư lão Hán cùng Dư Nhị Bảo âm thầm trao đổi ánh mặt.

Giang Thụ Hân đương nhiên không thấy, trong đầu hiện lên nhiều nghi hoặc, nhưng Tứ Bảo bên cạnh trực tiếp tiến đến tai cô nói nhỏ:" Trà ta ít, không uống đủ"

Vừa rồi Giang Thụ Hân rót cho nàng không quá nhiều trà, miễn cưỡng ướt khoan miệng, Tứ Bảo ăn thịt cảm thấy trong miệng có hút khô, liền muốn uống nước, nhưng cô lại rót quá ít.

Giang Thụ Hân không có tiếp tục cho nàng uống nước, trực giác nói cho cô biết, bên trong rượu này khẳng định có thuốc, nhưng cô hiện tại không biết rõ chuyện gì sắp xảy ra.

Ngươi nhịn một chút, đợi một chút về nhà uống sữa dê" Giang gia nuôi mấy con dê mẹ gần đây sinh con, cho nên sữa dê liền thành món đồ uống gần đây Tứ Bảo nhớ nhung.

Nghe được lời này Tứ Bảo không muốn uống nước, có chút chờ mong liếm môi:" Chúng ta, khi nào, trở về nha?"

Giang Thụ Hân đang chuẩn bị nói cái gì đó, Dư đại nương bên cạnh có chút mơ màng sắp ngủ, giây tiếp theo liền gục lên bàn, theo sau là Dư Ngũ Nha cũng gục xuống.

Bên tai truyền đến tiếng kinh ngạc của Dư Nhị Bảo.

Có cái gì đó lóe lên trong đầu Giang Thụ Hân, còn chưa kịp suy nghĩ, lại phát hiện đầu mình có chút mê mang, Tứ Bảo đã bắt đầu mơ hồ ngã trên người cô, la hét buồn ngủ quá.

Giang Thụ Hân mơ màng ngã xuống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.