Tứ Bảo khóc, bất ngờ không kịp chuẩn bị, ngay trước mặt Tam Bảo và Giang Thụ Hân, khóc đến tan nát cõi lòng.
Cô trợn tròn mắt, Tam Bảo sửng sốt, nhưng Tam Bảo rất nhanh liền nghĩ đến cái gì đó, nhìn cô lắc đầu, mặc dù cô không hiểu nhưng vẫn rất nhanh luống cuống tay chân dỗ người.
" Làm sao khóc rồi?" Cô ôm lấy Tứ Bảo nhẹ nhàng vỗ, cúi đầu nhỏ giọng hỏi thăm bên tay nàng.
Tứ Bảo vẫn như cũ rút trên vai cô khóc, hai người ôm nhau đứng bên cửa sổ, Dư Tam Bảo thấy thế cũng không có ngồi lại, đứng lên, đưa tay vỗ nhẹ lưng Tứ Bảo, lại nhỏ giọng nói chuyện với cô.
" Tứ Bảo tâm tư đơn thuần cùng nhạy cảm, ngươi bồi nàng, cùng nàng trò chuyện, ta ra ngoài trước"
Nói xong Tam Bảo liền đi ra khỏi phòng, cũng mặc kệ cô có hiểu ý tứ của mình hay không; cô nhìn bóng lưng thon gầy của chị có chút xuất thần, đây là tỷ tỷ của Tứ Bảo, thật lòng yêu thương Tứ Bảo, giờ phút này lại yên tâm đem Tứ Bảo giao cho cô.
Đợi đến lúc Tam Bảo ra ngoài, lúc này Tứ Bảo mới từ trong ngực cô thò đầu ra, trên mặt còn vươn nước mắt, gương mặt, mũi, con mắt cùng miệng không chỗ nào mà không đỏ chói, nhìn vô cùng đáng thương.
Tứ Bảo vụng trộm nhìn cửa, lại nhìn mặt cô, hít mũi một cái có chút luống cuống nói:" Ta không phải, cố ý khóc, ta nhịn không được"
" Ta biết" Cô cẩn thận nghĩ lời Tam Bảo vừa nói, Tứ Bảo là một người đơn thuần, nhưng tâm tư cùng cảm xúc rất mẫn cảm:" Vậy ngươi có thể nói với ta một chút, vì cái gì nhịn không được?"
Lời nói ôn nhu của cô làm Tứ Bảo lại muốn khóc, nàng cũng không biết mình bị làm sao, luôn muốn khóc, rõ ràng Giang Nhị vẫn giống như lúc trước đây tốt với mình, nhưng nàng vẫn cảm thấy trong lòng có chút kỳ quái.
Nàng cầm tay cô, đặt ở ngực mình, biểu cảm trên mặt có chút nghi hoặc, nhìn cô nghiêm túc nói:" Ta không biết, ngươi nói, nơi này trướng trướng, có chút khó chịu, sau đó mũi, cũng ê ẩm, nước mắt, liền chảy ra"
Cô không cách nào xem nhẹ được cảm giác mềm mại ấm áp trong lòng bàn tay, nhưng cô càng để ý là một dòng ấm áp chảy qua tim kia. Trái tim mơ màng, bởi vì chính mình mà tiết tấu đập không giống bình thường, làm cho chủ nhân nó cảm nhận cảm xúc trước nay chưa từng có.
Cô nương ngốc, dường như đã lớn thật rồi.
Cô rút tay đang bị Tứ Bảo nắm ra, ở sau lưng Tứ Bảo dùng sức đem người kéo vào ngực mình, để nàng dán trước người mình, nhẹ nhàng nói:" Không có sao, đây là một loại cảm xúc, chỉ là Tứ Bảo trước kia không có trải qua, cho nên không biết biểu đạt như thế nào".
" Loại cảm xúc này thể hiện như vậy là bình thường, nhưng khóc không phải là phương thức duy nhất". Nói xong đột nhiên cô nắm chặt tay nàng kéo tới trước ngực mình, chậm rãi tiếp tục nói:" Ngươi sờ xem, ta cũng giống ngươi, nơi này trướng đau, nhưng hiện tại ta ôm ngươi vào trong lòng, ta liền sẽ cảm thấy dễ chịu hơn, ngươi có muốn học không?"
Tứ Bảo nhìn cô không nói chuyện, hốc mắt vừa tốt lên một chút liền bắt đầu dần dần biến hồng, cuối cùng một lần nữa nàng vùi vào hổm cổ cô, tay đặt trước ngực cô cũng ôm cổ cô, cuối cùng mới rầu rĩ nói ra một câu.
" Ta cũng thích ngươi"
Thật lâu trước đó nàng cũng đã từng nói chữ thích với cô, nhưng trong lòng cô hiểu rất rõ, thời điểm đó nàng không hiểu cái gì cả,nàng chỉ ở bên cạnh cô, theo cô thôi, dù sao nàng cũng đã từng ở chung những người thân không tốt kia.
Nhưng lần này, Tứ Bảo nói câu này, không còn như trước đó thuận miệng nói ra không có chút tình cảm chân thành thích, nhưng lần này cô lại cảm nhận được sự chân thật của từ thích này, là từng chút từng chút học được.
Cô ôm Tứ Bảo thật lâu không nói chuyện, lâu đến nổi Tứ Bảo tưởng mình vừa rồi nói sai lời, đang lúc chuẩn bị ngẩng đầu nhìn cô, lại phát hiện cô nhìn mình chằm chằm.
Da mặt Tứ Bảo mỏng liền đỏ ửng, nàng dứt khoát hoặc không làm, đã làm thì cho xong liền ngẩng đầu hung dữ cắn một cái lên cằm cô, không đợi cô kịp phản ứng liền nhanh chóng vắt chân lên cổ chạy ra ngoài.
Cô xoa cằm nhìn Tứ Bảo giống con thỏ nhỏ đang vọt ra ngoài, có chút bất lực cười cười, nhẹ nhàng lắc đầu đi theo sau.
Ngoài phòng Tứ Bảo trực tiếp đi tìm Dư Tam Bảo, thật ra nàng khóc cũng không chỉ vì cô nói ra những lời nói đó, mà còn Tam Bảo vẫn như trước yêu thương quan tâm đối xử tốt với nàng, vì thế mới làm cho nàng khóc, bởi vì nàng thật sự rất nhớ tỷ tỷ từng yêu thương mình nhất này.
Lúc này Dư Tam Bảo đang cùng Giang Thục Vân nói chuyện, nhìn thấy Tứ Bảo nhảy nhót từ trong phòng chạy ra lập tức liền đi qua đón.
Tứ Bảo ngượng ngùng cúi đầu, có chút xấu hổ, hờn dỗi kêu lên:" Tỷ tỷ!"
Một tiếng tỷ tỷ này cũng không biết là kêu ai, Giang Thục Vân cùng Dư Tam Bảo nghe vậy liền che miệng cười/
" Tứ Bảo đúng thật là đáng yêu a"
Lý Sở ở một bên ôm muội muội, nhẹ nhàng cảm khái nói với Trần Tiêu Lâm.
Còn không đợi Trần Tiêu Lâm trả lời, Giang Thụ Hân từ trong phòng đi ra đã nói tiếp:" Điều đó cần ngươi nói?"
"Ách" Trong cùng một ngày đã bị Giang Thụ Hân chọc tức hai lần, lần này cũng không tức giân, cười khổ một tiếng lựa chọn nhắm mắt lại xem như nói gì cũng không đúng.
Dư Tam Bảo và Trần Tiêu Lâm ở lại ăn trưa rồi muốn cáo từ, nhưng Tứ Bảo sống chết không chịu, vì thế liền không thể đi, buổi chiều còn theo một nhà họ Giang đi chùa, bái thần thắp hương cầu bình an.
Buổi tối Dư Tam Bảo không dám nhắc tới chuyện trở về, Trần Tiêu Lâm liền phải cùng nàng ở Giang gia, mặc dù nhà họ Giang không nhỏ, nhưng phòng lại ít, tính toán thì cũng chỉ có bốn phòng; Giang Thục Vân cùng Lý Sở mang theo hai đứa nhỏ một phòng, cô cùng nàng một phòng, còn lại là một phòng cho khách.
Dù không rõ Trần Tiêu Lâm cùng Dư Tam Bảo có quan hệ như thế nào, nhưng hai nữ tử ở chung một phòng không ảnh hưởng gì cả, nhưng hết lần này tới lần khác Tứ Bảo là biến cố, nàng khóc lóc, muốn ngủ cùng Tam Bảo tỷ tỷ.
Giang Thục Vân dẫn theo con gái đã sớm đi ngủ, Lý Sở không dám xen vào liền dẫn theo muội muội nhanh chóng về phòng đóng cửa đi ngủ. Để Trần Tiêu Lâm, cô cùng hai người trong phòng mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Mặc dù cô không nói chuyện, nhưng Trần Tiêu Lâm đã từ mặt lạnh băng không biểu tình của cô hiện lên tâm tình vội vàng muốn ngủ cùng một chỗ với nàng dâu của mình rồi.
" Nếu không ta đi ra bên ngoài ngồi một chút đi"
Bầu không khí có chút xấu hổ, Trần Tiêu Lâm không chịu được, liền đứng dậy đi ra ngoài. Cô cũng đi theo phía sau đi ra ngoài.
" Khi nào các nàng đã ngủ, ta sẽ ôm Tứ Bảo trở về". Giang Thụ Hân nhìn Trần Tiêu Lâm nhỏ giọng thâm sâu nói:" Xem như cho ngươi một cơ hội".
Cho một cơ hội? Lời này nói cũng thật dễ nghe, cũng không biết là ai nghĩ tới vợ đêm ngủ không được. Nhưng là Trần Tiêu Lâm cũng không so đo, vẫn rón rén đi theo phía sau Giang Thụ Hân đi vào phòng hai chị em Dư gia.
Quả nhiên, hai người trong phòng đã ngủ say, Tứ Bảo nắm chăn nằm ở giữa giường, Dư Tứ Bảo nằm bên cạnh cũng đắp chăn đưa lưng về phía cửa.
Giang Thụ Hân cảm thấy có chút khó giải quyết, Trần Tiêu Lâm nhìn xem cũng cảm thấy không ổn, cái này nếu lúc Giang Thụ Hân ôm Tứ Bảo không cẩn thận bị trượt tay, không phải sẽ đè lên tỷ tỷ nàng sao?
Nhưng Giang Thụ Hân chỉ do dự suy nghĩ một lúc, liền trực tiếp ra tay.
Chỉ thấy cô đi đến cuối giường, chân bước dài một bước, trực tiếp vượt qua người Dư Tam Bảo cùng đống chăn, tới chỗ Tứ Bão.
Giang Thụ Hân cũng không dám có động tác thừa, hơi cúi người thăm dò đưa tay nhẹ nhàng lay Tứ Bảo một chút, để Tứ Bảo xê dịch ra, khi đã thuận tiện liền dùng sức ôm lấy, sau đó dùng lực bế người lên.
Đột nhiên Tứ Bảo giật mình, có chút hoảng sợ run rẩy, một đôi tay nhỏ vô thức bắt lấy quần áo cô, mơ màng mở mắt ra.
Nhưng nàng quá buồn ngủ, trông thấy Giang Thụ Hân liền cọ cọ trên người cô, đầu cuối xuống ngủ tiếp.
Giang Thụ Hân bế Tứ Bảo một đường về phòng mình, Trần Tiêu Lâm đối với một loạt hành động của cô rất bội phục, nhưng vẫn phục Tứ Bảo hơn, thế mà vô cùng ỷ lại vào Giang Thụ Hân.
Sáng sớm hôm sau, Tứ Bảo mơ màng,tỷ tỷ bên cạnh biến thành Giang Thụ Hân, coi là tỷ tỷ thừa lúc nàng ngủ đã lén rời đi. Tứ Bảo đã rất ủy khuất, nằm sấp trong chăn mếu máo khóc.
Giang Thụ Hân ngủ có chút mơ hồ, nửa mê nửa tỉnh nghe được tiếng nức nở của nàng, lúc này liền tỉnh táo, xoay người qua nhìn nàng.
" Làm sao Tứ Bảo vừa sáng sớm đã muốn hát vang một khúc rồi?"
Người cô tỉnh nhưng đầu óc còn chưa tỉnh, miệng càng không tỉnh táo, không chút suy nghĩ liền nói ra lời này, nói xong cũng bị lời nói của mình làm cho giật mình, đây không phải là rét vì tuyết lạnh vì sương đâu?
Một giây sau cô liền thấy Tứ Bảo càng khóc dữ dội hơn, có lẽ buổi sáng nhiệt độ không khí có chút lạnh, Tứ Bảo vừa khóc vừa chảy nước mũi, quả thật có chút thảm" Tỷ tỷ, tỷ tỷ đâu"
Khóc thành bộ dạng này còn không quên muốn tìm tỷ tỷ, Giang Thụ Hân không thể nhịn được nữa, đứng dậy cầm khăn giúp nàng lau mặt, lau sạch mới giải thích:" Tỷ tỷ ngủ ở đây, không có đi, không cho phép khóc"
Tứ Bảo hiển nhiên không tin cô, nhân lúc cô quay người dẹp khăn, nàng từ trong chăn bò ra, quần áo chưa mặc, mang giày chạy ra bên ngoài.
" Ai, ông trời ơi" Giang Thụ Hân xoay người liền thấy Tứ Bảo chạy ra ngoài, vội vã lấy quần áo chạy theo" Mặc quần áo vào trước"
Còn chưa tới cửa Tứ Bảo liền bị Giang Thụ Hân chân dài đuổi theo trực tiếp vác nàng lên vai, còn đưa tay ngạo nghễ đánh lên mông nàng hai cái, Tứ Bảo bị đau liền trên người cô giãy dụa.
" Ngươi đánh ta, ô ô ô, ta muốn tỷ tỷ". Tứ Bảo vừa khóc vừa kêu, tay còn nắm chặt sau lưng cô, sợ mình bị té.
Tiếng la này của Tứ Bảo, làm mọi người trong nhà đang ngủ say tỉnh giấc, bên kia Dư Tam Bảo đột nhiên tỉnh dậy nhìn Trần Tiêu Lâm ngủ bên cạnh, không thương tiếc chút nào dùng một chân đá xuống giường, nhưng trên mặt lại mang theo một mảng hồng nhạt không dễ phát hiện.
Trần Tiêu Lâm ngồi dưới đất xoa cái mông bị té đau, lúc đầu còn có chút lo lắng Tam Bảo sẽ tức giận, nhưng khi nhìn vẻ mặt hồng nhạt kia liền ngây dại, liền ngốc ngốc nở nụ cười, nửa ngày cũng không động đậy.
Bên kia Giang Thụ Hân giúp Tứ Bảo mặc xong quần áo, mang theo Tứ Bảo đang khóc sướt mướt đi qua đây, Dư Tam Bảo vội vàng đứng dậy mặc quần áo, cũng không thèm liếc mắt một cái nhìn ngốc tử Trần Tiêu Lâm, cũng may Tứ Bảo vừa vào phòng thì hai người đã mặc quần áo chỉnh tề.
Tứ Bảo vừa vào đã chạy như bay về hướng Tam Bảo:" Ô tỷ tỷ, Giang Nhị, Giang Nhị đánh ta".
" Giang Nhị đánh ngươi?" Vẻ mặt Tam Bảo đầy không thể tin, kéo Tứ Bảo kiểm tra một lần từ trên xuống dưới, trừ bỏ tóc có chút loạn, trên mặt có chút hồng, nhìn không ra có chỗ nào không ổn:" Đánh chỗ nào?"
" Khụ, không có đánh nàng, nàng buổi sáng không chịu mặc quần áo, chụp nàng vài cái, liền nháo lên". Giang Thụ Hân ho nhẹ một tiếng, nhẹ giọng giải thích một câu.
Tam Bảo lộ ra vẻ mặt đã hiểu, lời này Tứ Bảo không lời nào để nói lại,một đôi mắt ngập nước liền trừng mắt nhìn cô.
Một buổi sáng bài trò một lúc thì Dư Tam Bảo cũng nhẹ nhàng kết thúc.
Hôm nay là mùng 2 Tết, Giang Thụ Hân dẫn theo Tứ Bảo trở về Dư Gia chúc tết, quan hệ tuy không tốt, nhưng mẹ ruột Tứ Bảo vẫn còn ở, lễ nghĩa cũng không thể thiếu.
Tứ Bảo muốn Tam Bảo cùng nhau trở về, lại bị từ chối, nhưng Tam Bảo cũng đồng ý với nàng lả sẽ ở Giang gia chờ nàng trở lại.
Cuối cùng Giang Thụ Hân dẫn Tứ Bảo về Dư gia.
-----------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tứ Bảo thật là một đứa trẻ thiếu lý lẽ, khóc là phương thức nàng am hiểu nhất.
Nàng sợ Giang Thụ Hân giận không cần nàng mà học nói thích cô.
Nhưng khi rõ ràng cảm nhận được sự yêu thích Giang Nhị lại trở nên hoảng loạn. Cũng may Giang Nhị không đáng tin cậy nhưng vẫn có tính nhẫn nại dạy nàng. Đáng tiếc cái này tác giả ngốc sẽ không viết rõ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]