Đông Hải Hân kéo suy nghĩ rời rạc của mình từ xa xôi trở lại ánh nến chập chờn trước mắt, trong lòng nổi giận, cô trực tiếp thổi tắt nến, không ước nguyện.
Còn ước nguyện gì nữa đây? Nguyện vọng của cô chưa từng thành thực hiện, nhưng, nguyện vọng của cô đến tột cùng là gì, cô không thấy rõ cũng không hiểu.
"Tiểu Bằng, thật ra thì anh là gay có đúng hay không?" Đông Hải Hân bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ.
"Có lẽ." Khóe môi Cố Tư Bằng bật cười nhạt, nghiêng người thu gom tóc sau lưng Đông Hải Hân thành một bó, cắm hoa hồng đỏ tươi trên tay cô vào trong tóc.
Anh không có hứng thú với phụ nữ nào ngoài cô, không có cảm giác không chỉ tin báo chí truyền thông, thậm chí ngay cả chính anh cũng sắp hoài nghi giới tính của mình.
Đông Hải Hân thật là đẹp, luôn luôn xinh đẹp khiến anh cảm giác mình không nên khinh nhờn; muốn thân thiết với cô, rồi lại sợ khoảng cách của mình và cô quá gần, gần gũi mà không giấu được sẽ có khuynh hướng thổ lộ tình cảm đong đầy.
Cố Tư Bằng kéo ra khoảng cách với cô, cười nói: "Sinh nhật vui vẻ, Hân Hân."
Gương mặt của anh trở lại trước mắt Đông Hải Hân, cằm râu ria cạ sát qua gò má của cô, chọc cho thân thể cô hơi run rẩy.
Đông Hải Hân chỉ là ánh mắt lờ mờ nhìn anh.
"Có lẽ"? Đây là câu trả lời gì? Cô muốn kháng nghị, tiếng nói lại vướng ở cổ họng, chậm chạp không phát ra tiếng.
Cô giống như say, lại giống như không có?
Suy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-len-xe-khong-mua-ve-bo-sung/539601/chuong-2-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.