Đông Hải Hân tinh tường nhớ, mùa đông năm ấy không lạnh.
Đầu tháng 11 ở Đài Bắc, bầu trời xanh thẳm trong vắt mênh mông bát ngát, ánh mặt trời vàng rực rỡ chiếu khắp tấm rèm cửa sổ sát đất, bên trong phòng vàng tươi lấp lánh.
Mười bốn tuổi cô mới thi xong giữa học kỳ, chán đến chết lười biếng nằm sấp trên giường, câu được câu không ngâm nga câu chữ mới vừa nhìn thấy trong sách.
"... Hào đoan uẩn tú lâm sương tả, khóe miệng ngậm hương... Khóe miệng..." Vừa mới học qua, sao đã quên đây?
Cô gái kiểu tóc sợi mì để lại tô nước luộc thịt mới mở quyển sách ra tìm kiếm giải đáp, trang bìa viết ba chữ mạ vàng to"Hồng Lâu Mộng", bị bàn tay to bên cạnh vô lễ duỗi đến nhanh chóng khép lại.
"Khóe miệng ngậm hương đối nguyệt ngâm! Ngu ngốc!" Không biết xuất hiện lúc nào, Cố Tư Bằng mới tan học đứng trên cao cúi xuống liếc cô, trưng ra dáng vẻ dạy dỗ của anh cả nhà bên cạnh: " Đông Hải Hân, sang năm em muốn lên cấp ba, không đi chuẩn bị học lên, học những thứ sách Hồng Lâu Mộng phong hoa tuyết nguyệt làm gì?"
Ông nội bà nội thật là cưng chìu cô em gái hàng xóm này đến vô pháp vô thiên! Anh chưa tan học, ông nội bà nội lại mở cửa cho cô vào giương oai!
Mà cô Đông Hải Hân này cũng thật là càng ngày càng vượt quá, mỗi ngày ru rú trong phòng của anh giống như ổ của bản thân cô, tùy tiện ăn tùy tiện cầm tùy tiện nằm, du dương tự tại đến Cố Tư Bằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-len-xe-khong-mua-ve-bo-sung/539600/chuong-2-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.