Hoắc Cảnh Sâm cười sảng khoái, cọ cọ cái cằm đang để trên đầu của cô, cũng đáp trả một câu:
“Cũng không phải hoàn toàn là như thế…”
Anh nói một câu rất sát phong cảnh, ngay lập tức khiến cho Niệm Thần bày ra dáng vẻ nhím xù lông, vùng vẫy muốn tránh khỏi lồng ngực vững chắc củaanh:
“Này, Hoắc Cảnh Sâm, anh đừng quá đáng nha!”
Chẳng lẽ anh thật sự muốn sống theo kiểu ba vợ bốn nàng hầu, anh định lập hậu cung sao?
Hoắc Cảnh Sâm chỉ khẽ cười một tiếng, càng xiết chặt vòng tay hơn khiến côkhông thể thực hiện được ý đồ, nụ cười nơi khóe miệng kia từ lúc bắt đầu chỉ là khẽ nhếch, rồi nhanh chóng biến thành ý cười kiểu tà ác, nhưnggiọng nói của anh lại như kiểu mình vô tội, thật đáng đánh đòn:
“Niệm Niệm, em cũng không thể cứ mãi đem con của chúng ta gửi ở nhà người khác mà.”
Ngay tức khắc đầu óc Niệm Thần như nổ tung tóe không còn mảnh giáp, trênkhuôn mặt trắng nõn của cô nổi bật hai gò má đã ửng hồng, chuyện nàykhông liên quan đến ý nghĩa trong lời nói của anh, chỉ vì cách gọi củaanh mà thôi.
Niệm Niệm, cô bỗng nhớ lại kích tình lúc nửa đêmtriền miên bất tận trong mấy hôm nay, trên thực tế, trong lúc kích tìnhdâng cao mãnh liệt, anh đã gọi tên cô trìu mến như vậy, nhưng nếu đổilại là ban ngày, bỗng nhiên, đổi ngược lại như thế thì ngay chính côcũng cảm thấy choáng váng không biết nói làm sao.
Niệm Niệm, chỉmột chữ đơn giản như thế, nhưng hình như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-lat-ban-con-la-me-trom-duoc/3058697/chuong-185.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.