“Cho nên, anh nóixem, có phải là duyên phận này có chút kỳ lạ hay không? Chính là, anhbiết trước trong tương lai anh sẽ sống chung với một người không biếtnấu cơm, cho nên ông trời mới tạo cơ hội cho anh học nấu cơm! Đây chínhlà duyên phận mà ông trời sắp đặt cho anh, anh nhất định phải yêu thương quý trọng em đấy nhé!”
Nhìn đi, nhìn đi, có thể lý giải một lèotừ chuyện nấu cơm thành duyên phận như vậy, lúc này chỉ có thể dùng mộtcâu để hình dung: không biết xấu hổ, nhìn Mộ tiểu thư không chút nào gọi là có tật giật mình, ngay cả một chút áy náy vì chính bản thân mìnhkhông biết nấu nướng cũng hoàn toàn biến mất không thấy tăm hơi.
Đã ăn uống no đủ, Hoắc Cảnh Sâm bỏ chén đũa xuống, nghiêng nghiêng đầunhìn Niệm Thần, cũng không nói chuyện, chờ khi Niệm Thần ăn cơm xong, cô vừa buông chén đũa xuống, cánh tay dài duỗi ra một cái, ngay lập tứcNiệm Thần đã ngồi ngay ngắn trên đùi của anh rồi.
Niệm Thần cũngkhông giãy giụa, lười biếng vùi đầu trên bả vai của Hoắc Cảnh Sâm, nhópnhép nhai nhai, nuốt cho xong miếng cơm đang ăn dở trong miệng, rồi mớingẩng đầu lên hất hất hàm về hộp khăn giấy bên cạnh.
Cái này được gọi là được voi đòi tiên, nhưng ngược lại Hoắc Cảnh Sâm vẫn tiếp tụccái tình tình thoải mái không như lúc bình thường, nếu là một người nàokhác thì chắc chắn sẽ nhận được một trận ra trò, vậy mà đối với cáingười lười biếng không muốn nhúc nhích kia lại không nói một tiếng nào,tay đưa ra, rút một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-lat-ban-con-la-me-trom-duoc/3058695/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.