Edit: Nguyên Thiên
Beta: Mộc
Hôm nay Nhan Nghiên trở về, trời đầy mây, hình như sắp mưa. NhanNghiên có dự cảm không tốt, tuy nhiên lúc ra khỏi sân bay đã nhìn thấyTư Kình Vũ đứng chờ, còn có cả Tư Lập Hạ đứng phía sau. Tư Lập Hạ trôngthấy cô, khóe miệng lại loang loáng nét cười đắc ý. Nhan Nghiên khôngnghĩ Tư Lập Hạ cũng tới đón mình, cô chỉ đi công tác có một tuần, khôngcần long trọng thế chứ.
Từ Kình Vũ vừa nhìn thấy liền ôm chặt lấy cô, chỉ kém nước khóc toáng lên, “Tiểu Nghiên, anh rất nhớ em, rốt cuộc em cũng trở về rồi.”
Nhan Nghiên không khỏi xúc động, ba năm nay đây là lần đầu cô và TưKình Vũ xa nhau lâu vậy, lúc trước mọi người đều biết cô phải chăm sócTư Kình Vũ nên cũng không cử cô đi công tác. Lần này ở Thượng Hải, trong đầu cô lúc nào cũng là hình ảnh của hắn, nhưng vẫn cố nhịn không gọiđiện về. Cô nghĩ một lúc nào đó hắn sẽ thích ứng một cuộc sống không cócô, hiện tại sớm trải nghiệm một chút cũng tốt. Nhưng bây giờ, nhìn thấy hắn như vậy mới phát hiện chính cô cũng rất nhớ hắn, đứng trong lònghắn, hít mùi hương của hắn làm cô cảm thấy an toàn.
“Nhan Nghiên, hoan nghênh cô trở về.” Tư Lập Hạ đứng sau lưng Tư Kình Vũ, cười đầy ẩn ý.
Nhan Nghiên không để ý tới cô ta, mà ỷ lại trong ngực Tư Kình Vũ,trong mắt hắn lúc này cũng chỉ có cô, hắn ôm cô vào trong xe, cũng không ngừng phàn nàn: “Tiểu Nghiên, sao em không gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-kieu-ngao-pk-tong-tai-papa/2526174/chuong-228.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.