Nhan Nghiên nhận ra chuyện này rất nghiêm trọng, nếu như Lập Hạ thực sự nói ra ngoài, vậy toàn người trong thiên hạ đều sẽ biết chuyện xấu của Tư gia. Nhan Nghiên càng nghĩ càng thấy việc này không đúng, từ ban đầu đến trở nên như bây giờ, giống như trùng hợp, lại như có người sắp đặt trước.
Nhan Nghiên vô cùng sợ hãi, làm ra những điều này, ngoại trừ sư phụ thì còn ai khác? “Lập Hạ, chuyện này anh cô có biết không?” Nhan Nghiên hỏi.
“Tôi không biết liệu liệu anh ấy có biết hay không, tôi nghĩ anh ấy đã biết, nếu không thì sao từ nhỏ đến lớn anh tôi đều không thích tôi, đối xử với tôi cũng xa cách. Nhan Nghiên, anh của tôi có biết hay không đã không còn quan trọng, tôi đã quyết định đoạn tuyệt quan hệ với Tư gia. Bọn họ không muốn người con là tôi đây, tôi cũng không muốn làm người Tư gia.” Lập Hạ nói vô cùng quyết tuyệt, hận không thể lập tức rời khỏi Tư gia.
“Lập Hạ, cô tỉnh táo lại đi, sao cô nghĩ chuyện này đơn giản như vậy?” Nhan Nghiên nói không rõ ràng, lại lo lắng Lập Hạ sẽ xúc động mà làm chuyện điên rồ. “Như vậy đi, giờ cô không nên làm gì hết. Không phải cô muốn xét nghiệm AND sao? Chờ kết quả rồi quyết định làm chuyện gì cũng không muộn.”
Lập Hạ nghe Nhan Nghiên nói vậy, tuy đã quyết định cùng Tư gia cắt đứt, nhưng nghĩ lại cũng không cần gấp gáp, vì vậy đáp ứng.
Nhan Nghiên cùng Lập Hạ nói chuyện điện thoại xong thì cảm thấy vô cùng bất an, cô không biết có nên gọi điện cho Tư Kình Vũ hay không. Cô vừa nghĩ vậy, điện thoại lập tức reo, là Tư Kình Vũ, thanh âm của hắn lạnh như băng: “ Nửa giờ sau em đến gara tầng ngầm chờ tôi.” Nói xong hắn liền cúp điện thoại, Nhan Nghiên vô cùng ngạc nhiên, càng thêm bất an, bởi Tư Kình Vũ tìm cô thì chắc chắn không đơn giản.
Nhan Nghiên nghe lời hắn, không đến nửa giờ, cô cùng quản lí nói chuyện xong liền xuống lầu. Lúc đó Tư Kình Vũ đã ngồi trên xe, mặt hắn không biểu cảm gì, hắn nhìn thấy cô, đôi mắt càng sâu thẳm. Nhan Nghiên cảm thấy bồn chồn, hiện tại chưa đến ba giờ, Tử Hằng chưa đến giờ tan học, Tư Kình Vũ tìm cô là có chuyện gì đây?
Nhan Nghiên đi tới, mở cửa sau xe ngồi xuống. “Anh muốn chúng ta đi đâu?” Nhan Nghiên chú ý hỏi.
“Chúng ta tới bệnh viện!” Giọng nói Tư Kình Vũ lạnh như băng, chạy xe ra khỏi bãi, lông mày hắn nhíu chặt, cũng không nhìn Nhan Nghiên, hiển nhiên cũng không muốn nói nhiều.
Nhan Nghiên khiếp sợ hắn, hắn điên rồi sao? Cô sao có thể cùng đến bệnh viện với hắn, cô cũng không nghĩ sẽ gặp Tư Thành Đống, mà Tống Ngọc San cũng sẽ không nghĩ gặp cô. “Tư Kình Vũ, anh muốn làm gì?”
“Nhan Nghiên, tôi rất nghi ngờ.” Tư Kình Vũ chạy xe lên đường chính, sau đó quay đầu nhìn cô, “Năm đó tôi đối với em đủ nhẫn tâm để cho em hận tôi cả đời, với tính cách này của em, em là nên trả thù tôi mới đúng. Chính là em cố ý đối phó với Tư gia, còn nguyên một đám đến, Lập Hạ, mẹ của tôi, cha của tôi, chắc hẳn cuối cùng mới đến lượt tôi. Vì cái gì? Là cái gì khiến em làm nhiều chuyện như vậy, không từ thủ đoạn muốn báo thù. Tôi không rõ, thật sự không rõ!”
Nhan Nghiên mở to mắt nhìn hắn, vì cái gì? Cô cũng muốn nói cho hắn biết là vì cái gì? Chính là, cô làm sao mở miệng, nếu như không nói thì cô còn có thể dung túng cho bản thân một chút tình cảm hèn mọn. Nhưng nếu nói ra, chẳng khác gì đường chết, chỉ có ngươi chết ta sống, chỉ có đầu rơi máu chảy!
“Hiện tại, tôi đã rõ ràng!” Tư Kình Vũ chế giễu, trog mắt rơi ra một giọt lệ, “Không chỉ có tôi tạo nỗi thống khổ cho em, còn cha mẹ tôi, bọn họ là đồng lõa. Em từng bước một bị hủy hoại, nhưng lại yêu thương tôi.”
Nhan Nghiên rơi nước mắt, cô cảm giác được, lòng cô đã lạnh, cảm thấy mất mát, sau đó trái tim chợt co rút, đau đớn đến nỗi hít thở không thông.
“Nói cho em một tin tốt, cha mẹ tôi muốn ly hôn.” Tư Kình Vũ không nhìn biểu lộ của Nhan Nghiên, gương mặt lại thêm âm trầm, “Nói thật, đây không ngoài ý muốn của tôi. Từ lâu , tôi đã nghĩ bọn họ đến bước đường này, vì cái gì còn muốn cùng nhau ở một chỗ. Có lẽ ly hôn mới là giải thoát lẫn nhau. Mẹ của tôi sẽ không thống khổ như vậy, người ngoài cũng sẽ không bị liên lụy như vậy.”
Mọi chuyện đã xảy ra. Nhan Nghiên nhắm mắt lại, cũng không phải ngoài ý muốn của cô, Tư Thành Đống bị bệnh, mà vợ chồng họ bằng mặt nhưng không bằng lòng, rốt cuộc không chống đỡ được, ly hôn là tất nhiên. Nhưng hiện tại, Tư Thành Đống bị loại bệnh này, vợ ông lại muốn ly hôn, Lập Hạ cũng muốn đoạt tuyệt quan hệ với ông ta, người đau khổ nhất sẽ là Tư Kình Vũ.
“Tôi biết rõ em, em muốn nhìn thấy cha mẹ tôi nhận báo ứng, cho nên hôm nay tôi đưa em đi xem bọn họ. Xem bộ dạng hiện tại của họ, có lẽ em sẽ cảm thấy vô cùng sung sướng, vô cùng sảng khoái, cũng sẽ hết giận dữ.” Tư Kình Vũ vẫn cười nói với cô.
Nhan Nghiên nghe Tư Kình Vũ nói mỗi câu mỗi chữ, cảm giác tuyệt vọng quen thuộc mãnh liệt tràn ra. Như lúc bắt đầu, cô muốn báo thù, nhưng chuyện gì cô cũng không làm. Dù cho hiện tại Tư gia từng người một nhận báo ứng, mà vết thương của cô cũng chồng chất, chật vật không chịu nổi. Ở bên Tư Kình Vũ, kết cục là cái gì cô cũng không có được, còn bản thân mình lại thống khổ đến vậy.
Bệnh viện không xa lắm, mắt thấy đã tới bệnh viện, Tư Kình Vũ nhìn cô nói: “Em không có lời nào muốn nói với tôi sao?”
Nhan Nghiên lau nước mắt trên mặt, cũng lộ vài phần chế giễu: “Cảm ơn Tư tổng chiếu cố, trong chốc lát cha mẹ anh cũng sẽ nhìn thấy tôi .”
Lập tức đến cửa bệnh viên, điện thoại Tư Kình Vũ vang lên, hắn tiếp máy. Nhan Nghiên ngồi bên cạnh, nghe âm thanh quá lớn, cô cũng rõ điện thoại cho Tư Kình Vũ là ai. Người cô cứng lại, mắt nhìn chằm chằm vào phía trước.
Người gọi đến là Tống Ngọc San. Tư Kình Vũ nghe xong lời bà, liền nhàn nhạt nói một câu: “Con lập tức trở lại.” Cúp máy, hắn lại quay đầu , nói với cô, “còn có một trò hay, không chừng em đến xem sẽ càng vui vẻ hơn.”
Nhan Nghiên không cần nghĩ, có lẽ Lập Hạ và Tống Ngọc San có xung đột với nhau. Tư Lập Hạ quá thiếu kiên nhẫn, với tính cách của cô ta thì khi xảy ra việc như thế này, muốn cô ta tỉnh táo là chuyện không có khả năng.
Nhan Nghiên quả nhiên không lầm, Tư gia đang xung đột gay gắt. Tư Lập Hạ tìm kiếm hộ khẩu của mình, cô ta quyết định muốn cùng Tư gia cắt đứt. Tống Ngọc San bị chọc giận, toàn thân phát run, bà nhìn con gái cố chấp, liền gối đầu lên ghế mà khóc.
Tư Kình Vũ trở về, chứng kiến Tư Lập Hạ cùng Tống Ngọc San trong thư phòng, Tống Ngọc San ngồi trên ghế , ánh mắt vô thần, mà Tư Lập Hạ cũng không khá hơn, vô cùng phẫn nộ. Người hầu đều dưới lầu, không ai dám đi lên.
Tống Ngọc San nhìn thấy Nhan Nghiên, lập tức không khống chế được hỏi Tư Kình Vũ : “Kình Vũ, tại sao con mang cô ta đến, tại sao đưa con tiện nhân này đến đây? Chẳng nhẽ con không biết, chúng ta thành như bây giờ đều là do con tiện nhân này giở trò sao?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]