Chương trước
Chương sau
Ads Chương 162: Đoạn tuyệt quan hệ với Tư gia

Tác giả: Nhược Trữ Trữ

Edit: Mộ Phong

Beta: Mộc

Tư Thành Đống không cảm thấy ngoài ý muốn, lúc này Tống Ngọc San hẳn là nên ly hôn với ông ta. Ông cũng không vui vẻ gì, nhưng khi nhìn sắc mặt Tống Ngọc San, ông bỗng nảy sinh lòng bất an, lại có chút không chắc chắn: “Tống Ngọc San, tôi hỏi bà lần cuối, Lập Hạ có phải là con gái của tôi hay không?”

Tống Ngọc San cười lạnh: “Biện pháp tốt nhất chính là xét nghiệm DNA không phải sao? Chỉ vì Lập Hạ ra đời sau ngày sinh dự tính mà ông một mực cho rằng đó không phải con mình, tính ra là sinh vào tháng mười, thời gian kia chúng ta đúng là không ở bên nhau. Nhưng ông hẳn là còn nhớ rõ, một ngày trước khi tôi xuất ngoại chuyện đó đã xảy ra. Tư Thành Đống, tôi không phải là ông, tôi sẽ không lạm giao”.

Tư Thành Đống đương nhiên nhớ chuyện gì đã xảy ra. Thời gian đó, bọn họ cãi nhau kịch liệt. Tống Ngọc San sau khi phát hiện ông có phụ nữ ở bên ngoài, không chỉ dùng thủ đoạn dạy dỗ người phụ nữ ấy mà còn lợi dụng quyền lực của cha và anh trai để cản trở ông. Một đêm trước ngày bà ta xuất ngoại, bọn họ lại cãi nhau một trận lớn, ai cũng không ngờ được, hai người cãi nhau, cãi đến mức lên giường. Hôm sau Tư Thành Đống tỉnh lại thì Tống Ngọc San đã xuất ngoại rồi.

Ba tháng sau, bà ta về nước, nói với ông rằng mình đã mang thai. Lúc ấy ông cũng không hoài nghi, thời gian mang thai ba tháng đáng lí ra bụng đã hiện rõ, nhưng bụng bà vẫn bằng phẳng, không ảnh hưởng một chút nào đến dáng người. Kỳ thật, Tư Thành Đống cũng không để ý như vậy, mãi đến tám tháng sau, Lập Hạ mới sinh ra, Tư Thành Đống mới cảm thấy không đúng, dù ông không hiểu rõ nhưng cũng biết thai nhi mười tháng đã ra đời, đứa bé này mang thai mười một tháng, quá không bình thường. Khả năng duy nhất là Lập Hạ căn bản không phải con của ông, là dã chủng Tống Ngọc San mang về từ bên ngoài. Ông cũng không hỏi bác sĩ, cơ bản là vì cảm thấy mình chơi phụ nữ ở ngoài nhiều như vậy, Tống Ngọc San trả thù hắn chơi đàn ông cũng chẳng có gì! Chỉ là cái nón xanh này ông cũng không thể không để bụng.

Nhưng bây giờ Tống Ngọc San nói như vậy, lẽ nào Lập Hạ là con gái của ông. Kỳ thật, Tống Ngọc San từ nhỏ gia giáo rất nghiêm khắc, yêu cầu của bà ta đối với bản thân cũng vậy. Khoảng thời gian kia, bộ ngoại giao truyền ra nhiều thông tin bất lợi về chuyện tình của bà và Mạc Dật Hàm nhất, nhưng bà giống như không chịu chút ảnh hưởng nào, vẫn đi làm tan tầm rất bình thường.

Tống Ngọc San xem như hết hy vọng triệt để với người đàn ông này, người đàn ông này không chỉ chưa từng yêu bà, còn nghĩ bà dơ bẩn giống ông ta. Đúng vậy, bà đã làm rất nhiều chuyện xấu xa, đối phó với phụ nữ bên ngoài của ông ta bà chưa nương tay bao giờ. Tương tự, có một số việc bà vĩnh viễn cũng không làm. Bà không phản bội hôn nhân dù người đàn ông này từ lúc cuộc hôn nhân bắt đầu chưa từng chung thủy với bà. Bà không muốn làm cho Kình Vũ thất vọng vì cha hắn là tên đàn ông lạm giao, càng không thể mẹ hắn cũng như vậy.

Bà không muốn đối mặt với ông ta nữa, đi ra khỏi bệnh viện, bà gọi điện cho con gái. Rất lâu sau, Lập Hạ mới bắt máy, bà liền hỏi: “Lập Hạ, con đang ở đâu? Mẹ có chuyện muốn nói với con”.

“Mẹ, con đang về nhà, hộ khẩu ở chỗ nào vậy?”, Tư Lập Hạ thút thít nói, nhưng cũng đã tỉnh táo hơn nhiều.

“Con tìm hộ khẩu gia đình sao?”, Tống Ngọc San khoát khoát tay với vú nuôi cách đó không xa, vú Bảo đi gọi lão Vương đang chờ, cho xe chạy đến trước cửa bệnh viện. Bà có dự cảm không tốt, con bé này rất có thể sẽ làm việc ngốc nghếch.

“Con muốn đổi tên, không, con muốn đoạn tuyệt quan hệ với Tư gia. Con không phải con gái của Tư Thành Đống, con sẽ không mang họ Tư. Con muốn phân rõ quan hệ với người đàn ông vô liêm sỉ kia, con không muốn ông ta làm cha mình”. Tư Lập Hạ càng nói càng kích động, cô ta đang lái xe trên đường cao tốc, nếu không phải phản ứng kịp thời, suýt chút nữa thì đụng vào xe đi trước.

“Con điên rồi sao?”, Tống Ngọc San nghe xong sắc mặt đại biến, người cũng ngồi xuống xe: “Lập Hạ, trước hết con hãy tỉnh táo một chút, đừng vội làm gì cả, ở nhà chờ mẹ, mẹ có lời nói với con”.

“Mẹ, khó trách những năm qua mẹ cũng không thương con, thì ra con không phải là đứa trẻ mà mẹ muốn! Có phải anh trai cũng biết, anh ấy cũng biết con là dã chủng, cho nên cũng đối xử lãnh đạm với con như vậy không?” Tư Lập Hạ cơ bản không nghe được cái gì nữa, trong đầu chỉ có sự thật đáng sợ kia.

“Con nói bậy bạ gì đó!”, Tống Ngọc San bảo lão Vương lái xe, quát Lập Hạ: “Nói cho con biết, con là con gái hàng thật giá thật của Tư gia. Cha con chẳng biết cái gì hết, mẹ không cho phép con làm chuyện điên rồ”.

“Nếu ông ta không biết gì thì vì sao lại nói như vậy?” Đột nhiên từng tiếng va đập vang lên, xe cô ta chạy hỗn loạn trái phải khiến cho các xe khác trên đường bất mãn, thậm chí có người còn thò đầu ra mắng cô. “Mẹ, đến bây giờ vẫn còn muốn gạt con sao?”. Nói xong, Lập Hạ lập tức cúp điện thoại.

Tống Ngọc San cũng ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, nếu quả thật Tư Lập Hạ đoạn tuyệt quan hệ với Tư gia như lời nói, Tư gia sẽ mất hết thể diện, đây chắc chắn là chấn động lớn nhất thế kỷ.

Bà lập tức gọi điện thoại cho Tư Kình Vũ: “Kình Vũ, con về nhà ngay bây giờ đi, con bé Lập Hạ kia điên rồi, nó nhất định sẽ làm ra việc ngu ngốc”.

Lúc này, Tư Kình Vũ đang có cuộc họp ở công ty, hắn nhận điện thoại riêng từ tay thư ký, thư ký sau khi xem là điện thoại của Tống Ngốc San liền tiến lên nói nhỏ với hắn vài câu. Hắn tuyên bố hội nghị tạm dừng vài phút để tiếp điện thoại. Vừa nghe lời mẹ nói, hắn nhíu mày, mi tâm giật giật. “Hiện tại con đang họp, con bé kia muốn điên khùng thì cho nó điên khùng”. Nói xong, hắn không để ý đến thanh âm mẹ mình nữa liền dứt khoát cúp điện thoại, đóng cửa, ý bảo cuộc họp tiếp tục.

Tư Lập Hạ về đến nhà thì chạy ngay vào thư phòng của mẹ mình bắt đầu tìm kiếm. Tống Ngọc San là một người cực kì cẩn thận, Lập Hạ sao có thể nhanh chóng tìm được đồ cô ta cần. Cuối cùng, cũng không thu hoạch được gì, nước mắt tức giận rơi xuống.

Chuông điện thoại của cô lại vang lên, lần này là Nhan Nghiên gọi tới, xem thấy tên Nhan Nghiên, cô vội bắt máy, đè nén tiếng khóc nói: “Nhan Nghiên, có chuyện gì không?”

“Lập Hạ, cô còn đang khóc?”, Nhan Nghiên nghe được giọng Lập Hạ khàn khán, không khỏi đau đầu. Vị đại tiểu thư này có phải có chút yếu ớt không, một chút sức đề kháng cũng không có. “Cô có muốn ra ngoài một lát không, tôi đi cùng, chúng ta tới công viên gần đây đi dạo”.

“Nhan Nghiên, thì ra tôi thật sự không phải là con gái của cha!”, Lập Hạ dường như không nghe được lời Nhan Nghiên nói, vừa nói xong lời này thì khóc càng ngày càng lớn. “Chính miệng cha tôi nói, tôi không phải con gái ông ta, tôi là con của mẹ với đàn ông bên ngoài sinh ra”.

Nhan Nghiên thật sự không ngờ là sự tình còn có bước ngoặt như vậy. Cô không rõ lắm về chuyện đã xảy ra, nhưng lại có cảm giác chắc chắn rằng Lập Hạ nhất định là con của Tư Thành Đống. Có điều bây giờ nghe Lập Hạ nói như vậy, cô cũng hồ đồ rồi.

Không đợi Nhan Nghiên nói chuyện, Lập Hạ đã lập tức nói thêm: “Tôi cũng không muốn có người cha như vậy, hiện tại tôi còn hận ông ta không thể không là cha tôi. Bây giờ, tôi không còn là con gái của ông ta nữa, tôi cũng không muốn mang họ Tự, tôi muốn đổi họ, thoát khỏi quan hệ với Tư gia.

Nhan Nghiên nghe Lập Hạ nói như vậy mới ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc. Tâm tư của Lập Hạ quá đơn thuần, lần này cũng vì bị tổn thương, cô ta vốn là tiểu thư kiêu ngạo, thế giới kia trong nháy mắt lại sụp đổ, việc làm hiện giờ của cô ta hoàn toàn bằng bản năng mà thôi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.