Nhân viên nhấc đuổi váy của cô lên, để cô thuận tiện bước lên bậc thang đi lên bên công, bối cảnh đã bày trí xong rồi, chỉ thiếu mỗi cô.
Ban công của Tinh Thủy Quán thật ra không phải lộ thiên, mà có nửa tầng được bao quanh bằng kính hình bán nguyệt, bình thường sẽ đóng lại nhưng lúc này lại được mở ra.
Chỗ này thật ra còn là một hoa viên trên không, khi Kiều Minh Anh từ bên này đi về đầu bên kia, phải đi xuống, đi đến hoa viên đó thì đổi chiếc váy cổ tích.
Nhưng Kiều Minh Anh ngay cả bước lên bậc thang cũng cần sự cản đảm rất lớn, chứ đừng nói từ chỗ này đi qua.
Cô cắn răng, nỗi bất an trong lòng càng lúc càng trở nên nặng nề, bây giờ còn chưa bước lên, trong lòng cô đã vụt qua vô số suy nghĩ ‘mình có ngã xuống không’ ‘nếu như mình rơi xuống liệu có siêu nhân đến cứu mình không’ ‘mẹ ơi cao như vậy có thể coi thành cơm để ăn được không’…
Trên trán nấm tấm mồ hôi, theo độ cong của gương mặt mà từ từ chảy xuống, rơi xuống chiếc váy màu xanh nước biển, để lại một vết.
Trong lòng cô thậm chí đã bắt đầu niệm về các đại thần như Thượng đế, chúa Giê su, Như Lai Phật Tổ… Cô thật ra không tin mấy thứ này, chỉ có điều lúc này, hận không thể gọi hết các vị thần đó ra.
Càng nghĩ, trong lòng càng run đến lợi hại.
Lục Cung Nghị lo lắng nhìn Kiều Minh Anh từng bước từng bước đi lên bậc thang, lông mày nhíu lại có thể kẹp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-den-nha-ba-oi-mo-cua-ra/1773353/chuong-210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.