Chương trước
Chương sau
Anh đưa mắt quét nhìn toàn bộ căn phòng, ánh mắt sau đó dừng tại chỗ mà Kiều Minh Anh đang nằm, nhìn kỹ một cái thì thấy dưới cánh tay của cô đang đè lên một chiếc điện thoại màu trắng.
Kiều Minh Anh giống như là bị điện thoại làm ồn đến bực mình rồi vậy, cô đưa tay sờ sờ mò mó trên chiếc giường lớn vài cái, sau đó thì mò được vị trí của chiếc điện thoại, bàn tay nhỏ cầm chiếc điện thoại lên sau đó không lo không nghĩ mà tuỳ tiện ném một cái.
Khoé miệng Lê Hiếu Nhật giựt một phát, cánh tay anh nhấc lên, chuẩn xác bắt được chiếc điện thoại đang bay tới của cô, nhìn màn hình một cái, âm thanh đã ngừng rồi, nhưng qua vài giây sau nó lại reo lên một lần nữa.
Là chuông điện thoại đến, trên màn hình hiển thị tên của Lục Cung Nghị.
Anh ta gọi đến để làm gì?
Đôi mày kiếm của Lê Hiếu Nhật khẽ nhíu lại, ngón tay thon dài gõ vài cái trên màn hình điện thoại, sau đó thì trượt đến nút nghe rồi đưa điện thoại lên bên tai, thanh âm lạnh lùng thờ ơ quen thuộc: “Alo?”
Lục Cung Nghị ở bên kia đang sốt sắng lo lắng cho tình hình của Kiều Minh Anh, nhưng không ngờ lại nghe thấy giọng nói của Lê Hiếu Nhật trong điện thoại của cô, anh sững sờ một hồi rồi nói: “Minh Anh đang ở cùng với anh?”
“Minh Anh?” Đáy mắt Lê Hiếu Nhật hiện lên một sự lạnh lẽo, anh quay người lại nhìn Kiều Minh Anh đang ngủ say sưa một cái, cái khuôn mặt thanh thuần vô lo vô nghĩ, ngây thơ vô tà đó hệt như một đứa trẻ vậy, khiến cho Lê Hiếu Nhật có một giây phút nào đó ngẩn ngơ.
Giống như là đã quay về trước đây. Giống như, là tất cả chưa hề thay đổi qua.
Ánh mắt của Lê Hiếu Nhật dần dần trở nên nhu hoà, nhưng lời thốt ra khỏi miệng vẫn vô cùng lạnh nhạt: “Cô ấy bây giờ đang ngủ rất say sưa, không cần anh phí tâm.”
Quả nhiên là đang ở cùng với anh ta.
Bàn tay đang cầm điện thoại của Lục Cung Nghị chợt siết chặt lại, khuôn mặt ôn nhu như ngọc lúc này có thêm vài phần băng lãnh: “Vậy thì không làm phiền hai người nữa, mong Tổng giám đốc Lê chăm sóc tốt cho cô ấy.”
“Đó là đương nhiên.” Lê Hiếu Nhật không cho anh ta cơ hội nói chuyện nữa mà trực tiếp cúp điện thoại.
Lục Cung Nghị khẽ thở dài một hơi, rồi đi đến hội trường buổi họp báo.
Thực ra, buổi họp báo này tương đương với buổi họp báo cho trang phục của Kiều Minh Anh, anh đã tận tâm chuẩn bị nó, vốn định nhân cơ hội tối nay bày tỏ tâm ý với cô, để cô suy nghĩ về mình.
May mắn thay, ý nghĩa đằng sau nó vẫn chưa được tiết lộ, anh có thể vẫn còn một chút cơ hội.
Sau khi Lê Hiếu Nhật cúp điện thoại, chiếc điện thoại liền hiện lên màn hình khoá, cần phải có mật mã mới có thể vào được, anh nhìn Kiều Minh Anh một cái rồi ngồi xuống ghế sofa, bắt đầu nhắm đến màn hình khoá trên điện thoại.
Giải đến mấy lần, sinh nhật của Kiều Minh Anh và sinh nhật của anh, còn có sinh nhật của Kiều Tiểu Bảo cũng đã thử hết rồi, nhưng mà không có thành công.
Đôi mắt của Lê Hiếu Nhật nhìn chằm chằm vào màn hình khoá của điện thoại, tuỳ ý nhập vào vài con số, nhưng vẫn không mở ra được.
Nhưng điều này vẫn chưa khiến anh từ bỏ, mà ngược lại càng khiến anh quyết tâm mãnh liệt hơn.
Mật mã càng khó thì chứng minh bên trong có thứ rất quan trọng đối với Kiều Minh Anh.
Nhưng mà tuỳ tiện rình mò vào sự riêng tư của cô có khi nào không được hay lắm không?
Thế nhưng Lê Hiếu Nhật cũng chỉ do dự có vài giây thôi, sau đó thì khẽ hừ một tiếng, đã có con với nhau luôn rồi thì còn có gì hay không hay nữa chứ, không bao lâu nữa cô ấy sẽ trở thành vợ của mình rồi, chồng xem đồ của vợ thì có cái gì mà không hay chứ?
Nghĩ như vậy, Lê Hiếu Nhật liền không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào nữa mà tiếp tục giải khoá.
Kiều Minh Anh đã cài đặt mật mã số, nhưng không có hiển thị là đã cài đặt bao nhiêu chữ số, cho nên Lê Hiếu Nhật bèn đoán, có khi nào cô kết hợp sinh nhật của cô với ai đó không.
Lê Hiếu Nhật thử sinh nhật của anh và Kiều Minh Anh trước, nhưng không có thành công.
Sau đó thì thử của Kiều Minh Anh và Tiểu Bảo, vậy mà lại giải được rồi!
Ngón tay của anh không ngừng lướt trên màn hình điện thoại, anh xem ảnh trong kho hình ảnh, có đến mấy cái album, trong đó có một album toàn là ảnh của Kiều Minh Anh và Kiều Tiểu Bảo, mỗi một tấm đều được chụp rất đẹp, góc độ rất chuẩn, mang đến một cảm giác Déjà Vu đầy nghệ thuật.
Trong kho ảnh có rất nhiều hình ảnh của Kiều Tiểu Bảo từ lúc sơ sinh cho đến bây giờ, anh nhìn con số hiển thị trên đó, có đến hơn 1000 tấm, nhưng của Kiều Tiểu Bảo đã chiếm hơn 80% rồi.
Đây đều là cuộc sống của Kiều Minh Anh và Kiều Tiểu Bảo trong năm năm mà anh đã bỏ lỡ.
Mỗi một tấm đều là những bảo bối quý giá mà anh có cầu cũng cầu không được.
Trong lòng anh có chút oán trách Kiều Minh Anh, nếu như không phải cô tuỳ ý đưa Kiều Tiểu Bảo rời khỏi, thì anh làm sao có thể để lỡ đi năm năm lớn khôn của Tiểu Bảo chứ?
Ngón tay anh lướt một cái, sau đó nhấn vào một cái video, là do Kiều Minh Anh quay lại, đó là lúc Kiều Tiểu Bảo vừa mới học đi, nhìn Kiều Tiểu Bảo bò dậy từ dưới đất sau đó thì sải những bước chân không vững vàng mà từng bước từng bước đi về phía trước trong đoạn video, Lê Hiếu Nhật chỉ cảm thấy như trái tim của mình cũng lên lên xuống xuống theo những bước chân của bé rồi, sợ bé bị ngã xuống.
Không ngờ vừa mới nghĩ như vậy, Kiều Tiểu Bảo ở trong đoạn video đã thật sự ngã xuống rồi, cũng may là ngã trên giường, mềm mại nên không đau.
Sau đó anh nghe thấy thanh âm của Kiều Minh Anh truyền đến từ trong video, chính là thanh âm cổ vũ dịu dàng mà Lê Hiếu Nhật chưa từng được nghe thấy, nó giống như là một làn gió mát, nhẹ nhàng uyển chuyển, khiến cho người ta phấn chấn từ tận sâu trong đáy lòng: “Bảo bối, đứng lên nào, thử lại một lần nữa…bảo bối là giỏi nhất!”
Kiều Tiểu Bảo rất hăng hái, không bao lâu thì lại đứng dậy, phình phịch đôi chân ngắn ngủi đi về hướng của Kiều Minh Anh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn mịn như ngọc mài mang theo một sự hoan hỉ vô cùng ngây thơ.
Sau đó thì nghe thấy bé lên tiếng, hàm hồ không rõ chữ: “Ma ma…pa pa…”
Lê Hiếu Nhật sững sờ, trái tim anh chấn động lên giống như là bị đánh mạnh bởi một thứ gì đó vậy, anh tua đoạn video lại, lui về chỗ vừa nãy, nghe lại một lần nữa.
Anh không có nghe sai, Kiều Tiểu Bảo gọi mami xong thì còn gọi anh nữa.
Bảo bối của anh, vậy mà vẫn còn nhớ đến một daddy như anh…
Đôi con ngươi của anh dần dần trở nên có chút ấm nóng, bàn tay đang cầm điện thoại suýt chút nữa đã vì kinh hỉ mà làm nó rơi xuống đất rồi.
Bây giờ anh cảm thấy mình rất sáng suốt, sáng suốt vì tối nay đã mở khoá điện thoại của Kiều Minh Anh, nhìn thấy được bí mật trong kho ảnh, tuy năm năm đó không có anh tham dự, nhưng trái tim vốn đang trống rỗng của Lê Hiếu Nhật bây giờ lại đang nhanh chóng phình to ra, phình to ra, vô cùng đầy đặn…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.