Chương trước
Chương sau
Sự im lặng của Diệp Minh Triết khiến Thẩm Hạ Lan có chút kinh ngạc, nhưng cũng không nói gì. Cô chỉ lặng lẽ nhìn con trai, cảm giác đứa nhỏ này thật sự càng ngày càng giống Diệp Ân Tuấn.
Cậu bé chín chắn, trưởng thành sớm, nhưng lại lý trí, thậm chí còn mang một chút phúc hắc và lạnh nhạt.
Thật sự không khác Diệp Ân Tuấn bao nhiêu.
Thẩm Hạ Lan nhìn con trai trước mắt, không khỏi nghĩ, sau này không biết cô gái thế nào có thể giữ được một người con trai thế này.
Khi cô nhận ra mình đang nghĩ gì thì bỗng nhiên bật cười.
Diệp Minh Triết mới năm tuổi, cô nghĩ chuyện tương lai có phải hơi sớm không?
Nhìn thấy Thẩm Hạ Lan bỗng dưng cười, Diệp Minh Triết ngây người, hỏi: “Mẹ, mẹ làm sao vậy? Con có gì buồn cười sao?”
“Không có, mẹ đang nghĩ đến tương lai con sẽ tìm một người con dâu như thế nào, nhất thời cảm thấy mình có chút bận tâm quá mức rồi.”
Diệp Minh Triết thế nào cũng không nghĩ tới có thể nghe được lời như vậy từ mẹ mình, không khỏi ngây người, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn có chút đỏ.
“Mẹ, con vẫn còn là trẻ con.”
“Ừm ừm, đúng đúng, con vẫn là trẻ con, do mẹ nghĩ sớm quá rồi. Nhưng con trai mẹ đẹp trai như vậy, hiểu chuyện như vậy, tương lai chắc chắn sẽ có rất nhiều cô gái thích con. Chỉ sợ tương lai những đóa hoa đào này, con không lựa chọn được.”
Trong đầu Thẩm Hạ Lan hiện ra dáng vẻ sau khi con trai lớn lên.
Con trai cô đẹp trai như vậy, đương nhiên là không thiếu con gái thích, đến lúc đó thì không biết có lạnh nhạt xa cách với con gái giống như Diệp Ân Tuấn không.
Diệp Minh Triết nghe Thẩm Hạ Lan nói như vậy, không khỏi nghĩ đến một cô gái ngang ngược kiêu ngạo, thậm chí có chút vô văn hóa.
Cô gái đó thậm chí còn cực kỳ vô liêm sỉ nhìn cậu tè kia mà.
Cô ấy tên gì ấy nhỉ?
Diệp Minh Triết trong phút chốc có chút thất thần.
Thẩm Hạ Lan nói xong thì nhìn về phía con trai, cảm thấy mình có chút điên rồi, lại phát hiện Diệp Minh Triết lần đầu tiên thất thần trước mặt mình.
“Minh Triết, con đang nghĩ gì?”
Diệp Minh Triết phản ứng nhanh, sau đó bình tĩnh nói: “Không có gì, con chỉ đang nghĩ Trương Linh có biết chuyện gì không, ba mẹ có thể liên lạc với Trương Linh không? Sao không bảo anh tìm bà ta hỏi thử?”
Thẩm Hạ Lan cũng từng nghĩ đến Trương Linh, nhưng bọn họ bây giờ không thích hợp đi gióng trống khua chiêng đến Trương Gia Trại, nên Thẩm Hạ Lan khẽ nhỏ: “Chuyện này đợi đến Trương Gia Trại hẵng nói. Bây giờ đoán chừng bà ta vẫn đang truy sát Tiêu Nguyệt. Được rồi, chuyện khác giao cho mẹ và ba con, khi chúng ta không ở bên cạnh con, con phải dưỡng thương cho tốt. Đây là cơ quan đầu não của Kình Thiên Minh, con cũng coi như là cậu chủ ở đây, đợi chú Hạ khỏe rồi, sẽ chăm sóc tốt cho con. Trong thời gian này con phải học cách tự chăm sóc bản thân mình, biết không?”
“Con biết rồi mẹ, mẹ không cần lo lắng cho con, trái lại mẹ và ba đến Trương Gia Trại phải cẩn thận. Còn nữa, Nghê Nghê vừa đi có thể còn có việc, con nhóc này tuy rằng ngoài miệng không nói, nhưng chắc là có liên quan đến chuyện của bác Trạm, đến lúc đó vẫn phải chú ý nhiều hơn một chút. Suy cho cùng bên đó đất khách quê người, đừng xảy ra chuyện gì.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.