Chương trước
Chương sau
Diệp Minh Triết mặc dù có chút buồn bã vì không thể cùng ba mẹ đi chơi, nhưng cậu bé hiểu rõ tình trạng sức khỏe của bản thân mình, một khi vết thương bị ảnh hưởng, sợ là ba mẹ đều lo lắng.
Du lịch sau này còn có cơ hội, sức khỏe dù gì cũng là của mình, cậu vẫn nghe được lời dặn như vậy từ ba mẹ.
Thấy con trai hiểu chuyện như vậy, Thẩm Hạ Lan cảm thấy có chút nợ Diệp Minh Triết.
Cô ngồi xuống bên cạnh Diệp Minh Triết, nắm bàn tay nhỏ bé ở trong tay mình, sau đó nói: “Minh Triết, con hiểu chuyện như vậy, làm cho mẹ thật đau lòng, mẹ luôn hy vọng con có thể làm nũng trong lòng mẹ, tức giận, cho dù là khóc một trận cũng được, dáng vẻ trầm ổn của con bây giờ chỉ làm cho mẹ cảm thấy con trưởng thành quá sớm khiến người khác vô cùng đau lòng.”
Diệp Minh Triết hơi kinh ngạc, sau đó cười nói: “Mẹ, nếu như con khóc một trận hoặc tức giận, mẹ với ba có đồng ý cho con đi cùng không?”
“Vậy thì không được, sức khỏe của con không cho phép.”
Thẩm Hạ Lan lập tức lắc đầu nói.
Diệp Minh Triết nhún vai nói: “Cho nên, nếu như kết quả như nhau, vậy con làm ầm lên hoặc tức giận thì cũng có ý nghĩa gì đâu? Nếu như đã không có ý nghĩa gì, con đau lòng dày vò một trận làm gì chứ? Còn không bằng lí trí một chút đi xử lý vài việc, sau khi nghĩ kĩ thì sẽ tốt hơn.”
Nghe con trai nói vậy, trong lòng Thẩm Hạ Lan càng không rõ mình có cảm xúc gì.
Nhìn như vậy, sao giống lời nói của một đứa bé năm tuổi chứ.
Có điều Thẩm Hạ Lan cũng biết, Diệp Minh Triết cũng có để tâm. Thằng bé chỉ là khá là lí trí, khá là trầm ổn mà thôi.
Thẩm Hạ Lan thở dài một hơi nói: “Minh Triết, con luôn như vậy, giống y hệt ba con.”
“Con là con trai của lão Diệp, không giống ba con thì mới lạ đấy.”
Được rồi, Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình nói chuyện với con trai không thể chiếm ưu thế, vì vậy không nói chuyện này nữa, cô nói thẳng: “Ba con hy vọng con và Ngân Hồ có thể hỗ trợ điều tra về tung tích của chú hai Hoắc của mẹ. Trước mắt biết được manh mối chỉ có có khả năng là ông ấy đang ở nước T, hơn nữa trạng thái không tốt, những thứ khác không biết gì cả, mẹ biết chuyện này có thể làm khó con, con vẫn là bệnh nhân, nhưng bây giờ trừ con và Ngân Hồ, để người khác đi tra, mẹ với ba cũng không yên tâm, dù sao tình hình hiện tại nhà của chúng ta rất đặc biệt.”
Thẩm Hạ Lan biết Diệp Minh Triết không thể dùng tư duy bình thường của một đứa bé để nhìn nhận vấn đề, liền đơn giản nói thẳng mọi chuyện.
Diệp Minh Triết yên lặng lắng nghe, lông mày khẽ nhăn lại, sau khi Thẩm Hạ Lan nói xong, cậu bé nhỏ giọng nói: “Mẹ, ông chú hai tại sao lại phải đi Trương Gia Trại?”
“Đây cũng là điều mà ba mẹ thắc mắc, hơn nữa thời gian và địa điểm năm đó cũng có chút không bình thường, nhưng bây giờ cũng không có bất kì manh mối nào, cho nên mẹ mới cùng ba con đến Trương Gia Trại một chuyến.”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan khiến Diệp Minh Triết cau chặt mày lại, dường như nghĩ đến điều gì, lại dường như không nghĩ ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.