Trạm Dực vẫn là rất thích Diệp Minh Triết.
Diệp Minh Triết vội nói: “Cháu đến đưa văn kiện. Lát nữa sẽ đi.”
“Không vội, vừa hay ba cháu cũng ở đây, nói chuyện với ba cháu đi.”
Diệp Minh Triết nhìn Diệp Ân Tuấn, hờ hững nói: “Chào lão Diệp.”
“Người ngợm con làm sao vậy?”
Diệp Ân Tuấn chưa từng thấy con trai nhếch nhác như vậy, nghĩ đến bên ngoài vừa truyền Diệp Minh Triết đánh nhau với người khác thì không khỏi nhíu mày.
“Đánh nhau đánh thua rồi?”
“Không có.”
Lông mày của Diệp Minh Triết nhíu chặt lại, rõ ràng chính là phiên bản nhí của Diệp Ân Tuấn.
Khóe miệng của Lương Thiệu Cảnh hơi cong lên.
“Nhìn dáng vẻ này là con gái nhà tôi hơn một bậc. Hết cách, cô bé nhà tôi chính là thích vũ lực.”
“Có gì đáng khoe khoang, một cô bé cả ngày đánh nhau, cậu Lương vẫn là nghĩ xem sau này liệu có gả đi được không.”
Tô Nam hờ hững mở miệng.
Lương Thiệu Cảnh liếc nhìn anh ta nói: “Anh thua tiền chưa thua đủ phải không?”
“Cậu nghĩ mình là anh hai à? Cậu có bản lĩnh như anh hai mở bài cũng có thể thắng tôi, vị trí anh ba này của tôi cho cậu làm.”
Tô Nam rất là xem thường mà mỉa mai Lương Thiệu Cảnh.
Lương Thiệu Cảnh còn chưa kịp nói cái gì thì Tiêu Vận Ninh chạy vào.
“Diệp Minh Triết, cậu vậy mà không đợi tôi.”
Nghe thấy tiếng của Tiêu Vận Ninh, đáy mắt của Diệp Minh Triết vụt qua một tia mất kiên nhẫn.
“Thủ trưởng, cháu đi trước đây.”
Quần áo cậu cũng lười thay rồi, còn ở lại, cậu bé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-co-chieu/569794/chuong-1254.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.