Nói xong, Phi kéo Lưu Nghệ đến một bên. Thẩm Hạ Lan luôn biết nhớ nhung có mùi vị gì, đáng tiếc có rất nhiều lúc cô đều sống trong sự nhung nhớ. Bây giờ cô không muốn ngược đãi bản thân mình nữa. Thẩm Hạ Lan lấy điện thoại ra, trực tiếp gọi cho Tô Nam. Bên kia nghe máy rất nhanh. “Anh ấy thế nào rồi?” “Ngất qua hai lần, hiện tại mới tỉnh. Lời nói của Tô Nam vừa dứt thì đã nghe thấy tiếng gào trầm thấp của Diệp Ân Tuấn. “Tô Nam, cậu im miệng.” “Đưa điện thoại cho anh ấy đi.” nữa. Em sẽ đi tìm đàn ông khác, em khiến anh ghen đến chết.” Thẩm Hạ Lan nói, mà mắt đã ướt nhoà. Cô thật sự rất nhớ rất nhớ anh. Diệp Ân Tuấn có chút đau lòng mà nói: “Nếu như mình không xuống tay được, thì em cứ giao cho Phi, để cậu ta làm, không cần phải ngược đãi mình. Em biết đó, em như vậy anh rất đau lòng.” “Đau lòng thì đau lòng đi. Đau lòng dù gì cũng tốt hơn anh đau thần kinh.” Thẩm Hạ Lan nói chuyện như vậy, Diệp Ân Tuấn không biết nên tiếp lời thế nào nữa. “Bệnh đau thần kinh của anh thật sự không sao hết.” “Đúng, không sao hết, không sao hết mà đau đến ngất đi, không sao hết mà khiến Tô Nam phải vứt người vợ mang thai của mình lại mà chạy qua đó, Diệp Ân Tuấn, anh có phải cảm thấy em là con nít, có thể để anh tuỳ ý gạt không?” Khẩu khí Thẩm Hạ Lan dữ dằn, quả thực khiến Diệp Ân Tuấn không nói nên lời. “Nói chuyện đi
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]