Tiêu Niệm Vi nhún nhún vai một cái, không có phản hồi gì cả.
Thẩm Hạ Lan liền hiểu rồi.
Diệp Ân Tuấn chắc chắn đã xảy ra chuyện.
Lúc mình đi anh ấy vẫn ổn, bây giờ sao lại đột nhiên xảy ra chuyện rồi chứ?
Anh ấy sao rồi?
Rốt cuộc là bệnh gì?
Hay có người làm anh ấy bị thương rồi?
Đầu não Thẩm Hạ Lan nhanh chóng xoay chuyển.
Tiêu Niệm Vi nhàn nhạt nói: “Sao? Cậu muốn về ư?”
Thẩm Hạ Lan không khỏi sững sờ một hồi.
Về ư?
Chắc chắn là không được.
Mình thuận theo tâm tư của đối phương khó lắm mới về Hải Thành, hơn nữa Diệp Ân Tuấn lại không ở bên cạnh, cơ hội tốt như vậy, bọn họ sao có thể để cô rời khỏi chứ?
Thẩm Hạ Lan bây giờ chính là một tấm bia, tất cả những người đang nhắm vào bọn họ đều đang để mắt đến cô, nếu như bây giờ cô quay về, nói không chừng sẽ khiến tình hình của Diệp Ân Tuấn càng thêm nguy hiểm.
Nghĩ thông suốt điểm này, Thẩm Hạ Lan nhàn nhạt nói: “Không cần, tớ tin anh ấy có thể vượt qua được. Đến đây, xử lý vết thương cho tớ, xử lý xong rồi còn phải ra ngoài.”
“Cậu không cần mạng nữa rồi à? còn muốn ra ngoài? Thẩm Hạ Lan, cậu có biết không, cậu bây giờ chính là một tấm bia sống?
Cậu sợ mấy người đó không vào nhà tổ họ Diệp xử trí cậu được đúng không?”
Lam Tử Thất cảm thấy Thẩm Hạ Lan chắc chắn là bị điên rồi.
Người phụ nữ này hễ gặp phải chuyện của Diệp Ân Tuấn là không còn màng đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-co-chieu/569663/chuong-1123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.