Trong nháy mắt, khí tức quen thuộc bao phủ Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan vô thức muốn đẩy ra, lại bị Diệp Ân Tuấn trực tiếp cầm lấy hai tay ôm chặt vào trong ngực.
“Anh…”
Thẩm Hạ Lan ngẩng đầu lên, khóe môi gần kề đôi môi mỏng của Diệp Ân Tuấn, mang theo một trận run rẩy.
Ánh mắt của Diệp Ân Tuấn hơi tối xuống, yết hầu nhấp nhô, đột nhiên lại giữ cái ót của Thẩm Hạ Lan lại, trong nháy mắt nụ hôn bá đạo càn quét toàn thân.
Thẩm Hạ Lan ỡm ờ, trong lúc nhất thời hai người xuân sắc vô hạn.
Kích tình qua đi, Thẩm Hạ Lan đi vào trong nhà vệ sinh tắm rửa.
Diệp Ân Tuấn nhìn bóng lưng của cô, trôi qua một khoảng thời gian dài như thế, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy yên tâm.
Thẩm Hạ Lan để cho dòng nước ấm cọ rửa thân thể của mình, cô vẫn còn đắm chìm trong cảm giác kích thích, tình cảm đối với Diệp Ân Tuấn cũng ở đó, nhưng mà chuyện ấy giống như vẫn còn đang nghẹn ở cổ họng, có làm như thế nào cũng không thể xem như chưa từng xảy ra.
Nếu như Diệp Ân Tuấn với người phụ nữ đó thật sự không có gì, tại sao lại sợ cô biết?
Tại sao người phụ nữ kia lại chết?
Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình không thể bước qua khỏi vách ngăn này, nhưng mà cô với Diệp Ân Tuấn cứ như thế này, trong lúc nhất thời thở dài không thôi.
Đợi đến lúc cô đi ra, đôi mắt của Diệp Ân Tuấn sáng lấp lánh.
“Đến lúc nào em sẽ trở về Hải Thành?”
“Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-co-chieu/569577/chuong-1037.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.