Thẩm Hạ Lan nói rất tự nhiên, Diệp Ân Tuấn thì lại vui vẻ muốn chết. Lam Thần nhận được tin nhắn thì lập tức đi mua quần áo. Diệp Ân Tuấn đi vào nhà tắm trong phòng ngủ, mở vòi nước ra. Nhớ tới vài ngày trước mình còn phát sinh quan hệ với Thẩm Hạ Lan ở nơi này, anh không khỏi nhiệt huyết dâng trào. Nhưng mà Thẩm Hạ Lan thì không nghĩ nhiều như vậy, cô chỉ mang đàn tranh vào trong thư phòng, sau khi đặt ở đó thì bắt đầu điều âm. Diệp Ân Tuấn nghe thấy âm thanh điều âm ở bên ngoài, anh đột nhiên cảm thấy thời khắc này lại tươi đẹp yên tĩnh như thế.
Bây giờ có cho Lam Tử Thất mười cái lá gan cũng sẽ không dám về nhà, cô ta chạy đến chỗ của Giang Sơn, nói là thỉnh giáo vấn đề soạn nhạc, lại cứ ở lì ở chỗ của Giang Sơn không chịu đi.
Sau khi Thẩm Hạ Lan đã điều âm xong, cô cảm thấy số tiền ba trăm triệu này được tiêu vô cùng đáng, âm sắc của cây đàn này đúng là không phải tốt bình thường.
Sau khi nhìn thấy Diệp Ân Tuấn mặc quần áo tử tế đi ra ngoài, Thẩm Hạ Lan đỏ mặt.
“Mặt của Phương Nguyên là do anh đánh?” Lời này không phải là một câu hỏi, mà là câu khẳng định.
Diệp Ân Tuấn cũng không tránh né cô, anh sảng khoái đồng ý.
“Là anh đã đánh anh ta, làm cho mặt của vợ anh bị hủy, đánh anh ta một trận là nhẹ lắm rồi.”
“Ngây thơ!”
Trong lòng của Thẩm Hạ Lan nóng hầm hập, nhưng mà ngoài miệng thì lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-co-chieu/569576/chuong-1036.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.