Chương trước
Chương sau
Trong mắt của Diệp Ân Tuấn đều là tình yêu, giọng ca cũng tràn trề sự thâm tình, nhất thời khiến cho phụ nữ trên cả xe đều hét lên.
Trong mắt của Thẩm Hạ Lan cũng chỉ có một mình Diệp Ân Tuấn.
Anh đang hát vì cô!
Đây là chuyện mà trước đây ngay cả nghĩ cô cũng không dám nghĩ tới.
Cô mỉm cười, nơi đáy mắt ngân ngấn lệ.
Sau khi Diệp Ân Tuấn hát xong, cả chiếc xe đều sôi sục.
Anh nói với Thẩm Hạ Lan ở ngay trước mặt của tất cả mọi người: “Vợ, anh yêu em, cả đời này chuyện lãng mạn nhất của anh chính là từ từ già đi cùng với em.”
Một câu nói khiến Thẩm Hạ Lan không thể kiềm được nước mắt nữa, bổ nhào vào lòng anh rơi xuống những giọt nước mắt cảm động.
“Hôn một cái đi! Hôn một cái đi! Hôn một cái đi!”
Người ở xung quanh đều bắt đầu hô hào.
Thẩm Hạ Lan lập tức có chút ngại ngùng.
Cô nép mình vào vòng tay của Diệp Ân Tuấn như một con đà điểu, không chịu lộ mặt ra.
Diệp Ân Tuấn mỉm cười như một đứa bé được thưởng, nâng mặt của Thẩm Hạ Lan lên, chầm chậm cúi đầu.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy tốc độ đập của trái tim mình tăng tốc vô cùng dữ dội, như có thể nhảy ra khỏi lồng ngực cô vào bất kỳ lúc nào vậy.
Cái loại tim đập này vào tám năm trước mới có, là sự rung động trong thời kỳ thiếu nữ, không ngờ hôm nay lại cho cô sống dậy một lần nữa.
Cô nhìn khuôn mặt của Diệp Ân Tuấn càng lúc càng gần, càng lúc càng gần, cuối cùng trực tiếp bao phủ lên đôi môi hồng của cô.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy cả người như sắp say bí tỉ rồi, tế bào trên toàn thân đều đang gào thét, nhảy nhót điên cuồng.
Trong xe lại vang lên tiếng ca thán lần nữa.
Thẩm Hạ Lan vội vàng đẩy Diệp Ân Tuấn ra rồi ngồi xuống, khuôn mặt đỏ bừng.
Nhìn Thẩm Hạ Lan hệt như mặt trời đỏ kia, Diệp Ân Tuấn hài lòng mà ngồi bên cạnh cô, hơi thở quen thuộc đó lập tức bao trùm tất cả thần kinh cảm quan của Thẩm Hạ Lan.
Các tiết mục khác trên xe vẫn tiếp tục, nhưng đối với Thẩm Hạ Lan mà nói đã không nghe lọt tai nữa rồi.
Trái tim của cô đang tăng tốc, trong đầu não cô đều là nụ hôn thâm tình hồi nãy.
Cô siết chặt vạt áo của mình, nhàu nhàu như một đứa trẻ, cái bộ dạng đáng yêu đó khiến Diệp Ân Tuấn nhìn mà cả trái tim đều tan chảy.
Diệp Ân Tuấn nắm lấy tay của Thẩm Hạ Lan, lần này, Thẩm Hạ Lan không có giãy ra, cảm giác tay nắm tay này khiến hai người cảm thấy giây phút này là vĩnh hằng.
Đường đi rất tẻ nhạt, đặc biệt là du lịch ở Vân Nam, đa số đều là chạy trên xe.
Sau trò chơi cuối cùng, rất nhiều người đều buồn ngủ rồi. Hướng dẫn viên bảo bọn họ có thể nghỉ ngơi một chút, nhắm mắt ngủ một giấc, đợi đến đích đến rồi mới kêu bọn họ.
Thẩm Hạ Lan dựa vào lòng của Diệp Ân Tuấn, cũng có chút buồn ngủ.
“Ngủ đi, có anh đây.”
Diệp Ân Tuấn dịu dàng nói.
Thẩm Hạ Lan nhìn anh một cái, biết Diệp Ân Tuấn thực ra cũng rất mệt rồi, nhưng vẫn đang săn sóc cảm nhận của cô.
Cô ra dấu nói: “Cùng ngủ đi, đây là xe du lịch, sẽ không có vấn đề gì đâu. Tối qua anh không có nghỉ ngơi tốt, nhân lúc ngủ bù đi.”
Diệp Ân Tuấn lại nắm lấy bàn tay cô lại lần nữa, thấp giọng nói: “Ra ngoài vẫn nên cẩn thận một chút tốt hơn, dù sao đều là người không quen tạm thời thành lập thành một nhóm, lỡ như có chuyện gì thì cũng sẽ có thời gian để phản ứng, anh không sao, không buồn ngủ, em mau ngủ đi. Lát nữa thể lực không chịu nổi thì không làm được gì đâu đó.”
Thẩm Hạ Lan biết Diệp Ân Tuấn nói đúng, nhưng cô vẫn có chút lo lắng cho sức khoẻ của Diệp Ân Tuấn.
“Hay là anh ngủ trước đi, để em canh chừng, đợi anh tỉnh rồi em mới ngủ.”
Thẩm Hạ Lan biểu đạt ý của mình.
Thấy Thẩm Hạ Lan quan tâm mình, Diệp Ân Tuấn cảm thấy tất cả đều không thành vấn đề gì nữa.
Anh mỉm cười lắc lắc đầu: “Anh thật sự không buồn ngủ, em mau ngủ đi. Bây giờ nhắm mắt lại, nếu không anh hôn em đó.”
Câu nói này khiến Thẩm Hạ Lan nghe mà thẹn thùng.
Cô vội vàng nhìn xung quanh, thấy những người khác đều đang nhắm mắt nghỉ ngơi, như không có nghe thấy lời mà bọn họ nói, lúc này mới thở phào một hơi.
Nếu không thì để mọi người nghe thấy sẽ khó xử biết bao.
Cô hờn dỗi mà trừng Diệp Ân Tuấn một cái, cuối cùng không thuyết phục được Diệp Ân Tuấn, nên đành dựa lên vai của Diệp Ân Tuấn ngủ.
Chiếc xe lái trên đường quốc lộ, đột nhiên lắc lư một cái, theo sau đó là một cái thắng gấp, tất cả mọi người đều tỉnh dậy từ trong giấc mơ.
Diệp Ân Tuấn lập tức căng thẳng.
Anh gọi Thẩm Hạ Lan dậy.
Thẩm Hạ Lan có chút không hiểu mà nhìn xung quanh, rồi nhìn Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn kề sát tai cô, thấp giọng nói: “Có thể là có chút vấn đề, thu dọn một chút, lát nữa chúng ta rời khỏi nhóm.”
“Rời khỏi?”
Thẩm Hạ Lan có chút nghi hoặc.
Nếu rời khỏi thì tiền mà bọn họ đóng sẽ uổng phí rồi.
Như biết Thẩm Hạ Lan đang nghĩ gì đó, Diệp Ân Tuấn dùng thanh âm mà chỉ hai người mới nghe thấy mà nói: “Chỗ này quá hẻo lánh, trước không có thôn sau không có nhà, chiếc xe đột ngột dừng lại, cũng không có sự cố giao thông gì, không phải là hiện tượng tốt. Em nghe anh là được. Chút tiền đó đối với chúng ta chả là gì hết.”
Thấy Diệp Ân Tuấn nói như vậy, Thẩm Hạ Lan lúc này mới nhìn xung quanh, quả thực, chỗ này vô cùng hẻo lánh.
Thẩm Hạ Lan lập tức gật đầu.
Có người đã bắt đầu hỏi thăm là có chuyện gì rồi.
Hướng dẫn viên nói xe bị chút vấn đề nhỏ, bảo bọn họ im lặng đừng hoảng loạn, tài xế đã xuống xe kiểm tra rồi.
Lúc này, Diệp Ân Tuấn đứng dậy nói: “Chúng tôi cần đi vệ sinh một chút, lái xe lâu như vậy rồi, mắc lắm rồi.”
“Đúng đúng đúng, chúng ta xuống xe đi toilet một cái.”
Những người khác cũng bắt đầu hùa theo.
Hướng dẫn viên du lịch xem thời gian, chiếc xe đã lái hơn ba tiếng rồi, bèn gật đầu nói: “Được, mọi người xuống tìm chỗ vệ sinh đi, nhưng phải mau quay lại, xe của chúng ta sẽ sửa xong nhanh thôi.”
“Biết rồi.”
Ba người hai người bắt đầu xuống xe.
Diệp Ân Tuấn nắm lấy tay của Thẩm Hạ Lan, nhắc nhở cô cùng xuống xe.
Thẩm Hạ Lan ít nhiều có chút căng thẳng, nhưng giả vờ như mới vừa ngủ dậy, ngáp ngắn ngáp dài mà theo Diệp Ân Tuấn xuống xe.
Lúc đi ngang qua bên người hướng dẫn viên di lịch, Thẩm Hạ Lan phát hiện hướng dẫn viên đang lặng lẽ nhìn bọn họ một cái.
Thẩm Hạ Lan vẫn để túi du lịch ở trên xe, không có cầm theo gì hết.
Hướng dẫn viên du lịch lúc này mới yên tâm.
Nhìn đến đây, nếu như Thẩm Hạ Lan còn không nhìn ra có trò mèo gì thì sống uổng công rồi.
Cô nhíu mày, cùng Diệp Ân Tuấn xuống xe.
Không khí bên này rất tốt.
Sau khi xuống xe, khí tức ngột ngạt trong xe liền được giải toả, tất cả mọi người đều nói nói cười cười.
Có người hút thuốc, nữ thì bắt đầu tìm chỗ có thể che chắn được để đi toilet.
Thẩm Hạ Lan lặng lẽ mà đưa tay ra dấu với Diệp Ân Tuấn: “Hướng dẫn viên đó có vấn đề.”
“Không chỉ là hướng dẫn viên đó mà anh cảm thấy tài xế cũng có vấn đề, đi, đi theo anh.”
Diệp Ân Tuấn kéo theo Thẩm Hạ Lan đi tìm chỗ để toilet cùng với những người khác.
Thẩm Hạ Lan có chút nghi hoặc.
Với thân thủ của Diệp Ân Tuấn thì có thể đối phó với một tài xế và một hướng dẫn viên du lịch rồi, sao còn chọn chạy trốn chứ?
Cô nói sự nghi hoặc của mình cho Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: “Hai người đương nhiên là dễ đối phó, nhưng đây là Vân Nam đó.”
“Có gì khác sao?”
“Vân Nam thực thi chế độ dân tộc tự trị, đắc tội một người ở đây thì là đắc tội cả thôn, đến lúc đó người trong thôn bao vây chúng ta lại, cho dù là có báo cảnh sát cũng vô dụng. Phong tục dân tình ở đây chính là như vậy. Cho nên có thể né được thì chúng ta vẫn nên né đi. Để tránh rắc rối.”
Nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói như vậy, Thẩm Hạ Lan vẫn có chút không hiểu lắm, nhưng cô lựa chọn tin tưởng Diệp Ân Tuấn.
Hai người nhân lúc tất cả mọi người không chú ý mà lặng lẽ lên một ngọn núi ở bên cạnh.
Núi ở đây rất cao, rất dốc, bởi vì địa thế nên Thẩm Hạ Lan vẫn có chút say núi.
Đi không được bao lâu, cô liền cảm thấy hơi thở có chút không thuận.
Diệp Ân Tuấn kịp thời phát hiện điểm này.
“Lên, anh cõng em.”
Diệp Ân Tuấn ngồi xổm xuống.
Thẩm Hạ Lan sững sờ, sau đó đưa tay ra dấu nói: “Không cần đâu, chỗ này không khí như có chút loãng.”
Diệp Ân Tuấn cười nói: “Đã từng có người nói, nếu như có thể tự do hoạt động trên núi Vân Nam thì em có thể đi Tây Tạng rồi.”
“Tây Tạng? Ý anh là chỗ này có chứng say núi sao?”
Thẩm Hạ Lan cực kỳ kinh ngạc.
Diệp Ân Tuấn gật gật đầu.
“Phải, núi ở bên này rất cao, hơn nữa càng đi về phía Tây Song Bản Nạp thì càng đến gần với khu cận nhiệt đới, độ ẩm rất lớn. Nếu như em có gì không thoải mái thì mau nói với anh, đừng có gắng gượng, có biết không?”
Hai người rất nhanh đã đến lưng chừng núi.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy áo đã ướt rồi.
Diệp Ân Tuấn nói không sai, chỗ này quả thực đã gần với khu vực cận nhiệt đới rồi, độ ẩm không khí cực lớn.
Cảm giác nóng bức lại cộng thêm chứng say núi khiến Thẩm Hạ Lan bắt đầu khó chịu.
Diệp Ân Tuấn vội vàng ngừng đi lên.
Anh biết, Thẩm Hạ Lan sẽ không chịu nổi.
Diệp Ân Tuấn tìm một chỗ đặt Thẩm Hạ Lan xuống, áo của anh đã ướt từ lâu rồi, sắc mặt cũng trở nên đỏ bừng.
Nhìn thấy bộ dạng khó chịu của Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn có chút đau lòng mà hỏi: “Có thể kiên trì thêm nửa tiếng nữa không?”
“Nửa tiếng? Tại sao?”
Thẩm Hạ Lan nghi hoặc mà đưa tay ra dấu hỏi.
Diệp Ân Tuấn nhìn xuống bên dưới, thấp giọng nói: “Bọn họ sẽ không leo quá cao, dù gì chỗ này cũng quá hoang vu, chúng ta lại từ bên ngoài tới, người bình thường đều kiên trì không tới lưng chừng núi. Nếu như bọn họ tìm một hồi mà phát hiện không có chúng ta, chắc sẽ bỏ đi thôi. Trên xe nhiều người như vậy, bọn họ không đợi được. Để đề phòng, chúng ta vẫn nên đợi nửa tiếng rồi nói.
Nghe Diệp Ân Tuấn nói như vậy, Thẩm Hạ Lan lại hỏi: “Chúng ta đây là đi đâu vậy?”
- ---------------------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.