Chương trước
Chương sau
Dù sao giữa hai người cũng có tử huyệt là chuyện nợ nần nữa năm trước, cô chỉ muốn giấu kỹ Tiểu Bạch, không cho Triển Thiếu Khuynh biết sự có mặt của bé, là sự nguy hiểm lớn nhất; mà Triển Thiếu Khuynh còn chưa hoàn toàn mạnh khoẻ, cũng không thể nói đến chuyện nợ nần năm năm trước. Cho nên, bây giờ, cô không thể an toàn hơn, càng không nên lộ ra vẻ mặt chột dạ với Triển Thiếu Khuynh.
Triển Thiếu Khuynh nhàn nhạt mỉm cười: “Vậy cũng được, tôi cũng đang muốn hỏi một chút chuyện.”
“Liên tổng, nhân viên của Thịnh Thế Liên Hoa dưới sân khấu nói muốn gặp cô, muốn hỏi cô tại sao lại giấu giếm thân phận?” Lúc này, Thi Hoan len lén đi tới, rỉ vào tai Liên Hoa nói, “Tôi thấy cảm xúc của bọn họ không tốt, hình như bất mãn với chuyện này. . . . . .”
“Thật sao?” Liên Hoa khẽ nhìn Thi Hoa, ánh mắt chợt loé lên, mở miệng nói, “Tôi sẽ đi giải quyết liền.”
Liên Hoa xoay người nói với Triển Thiếu Khuynh: “Hình như phía sau có chút chuyện cần xử lí, xin Triển tổng chờ một lát, một chút tôi sẽ quay lại.”
Triển Thiếu Khuynh thông cảm nói: “Em có việc cứ đi, chúng tôi chờ là được.”
Liên Hoa gật đầu một cái, cùng Thi Hoan đi xử lí chuyện ở phía sau sân khấu. Cô vừa đi vừa nghĩ, nhân viên của Thịnh Thế Liên Hoa muốn chất vấn cô chuyện gì?
Mặc dù che giấu một chút, nhưng mặc kệ cô là Lotus, FL và Thịnh Thế Liên Hoa có quan hện hay không, những thứ này cũng không ảnh hưởng tới nhân viên bọn họ?
Khi cô đi tới phía sau sân khấu. Tất cả các nhân viên hôm nay đến giúp đỡ đều đã ở đây. Hơn mười người đứng thành hàng, thấy Liên Hoa đi vào, tròng mắt mọi người sáng lấp lánh, trao đổi ánh mắt với nhau, mấy vị quản lí bình thường tiếp xúc khá nhiều với Liên Hoa đều tự giác dẫn đầu, luôn miệng chất vấn Liên Hoa.
“Liên tổng, nếu cô là tổng giám đốc của FL, nếu cũng là người đại biểu hợp pháp của Thịnh Thế Liên Hoa, nên lấy thân phận này ra, cô cũng biết chúng tôi trở thành cựu nhân viên của Thịnh Thế Liên Hoa, những thứ này cũng không dễ dàng gì, năm đó một người tay trắng lập nghiệp, rốt cuộc mới tạo ra con đường ở thành phố K. Thế nhưng bây giờ cô mới lấy ra thân phận vang dội, cô mang những khổ cực của chúng tôi năm đó để ở đâu, tại sao chúng tôi có chỗ dựa, lại phải ngây ngốc làm việc, tất cả đều nghe theo.”
“Đúng vậy, hôm nay cô chợt công bố thân phân và công ty khác, quả thật khiến cho chúng tôi vừa mừng vừa lo, xem như Liên tổng vẫn cần che giấu thân phận, cũng ít nhiều nói cho chúng tôi biết chứ? Để cho chúng ta giống như những kẻ ngu trợn mắt há mồm, thật sự có chút quá đáng!”
“Còn nữa, Liên tổng che giấu thân phận nhà thiết kế của mình, cô ở công ty không nghừng sửa lại phương án của chúng tôi, rõ ràng là lúc hướng dẫn chúng tôi, lại làm chúng tôi kích động, bỏ qua nhiều cơ hội học tập như vậy. . . . .”
Sự việc này quả thật khiến Liên Hoa kinh ngạc, giọng điệu của bọn họ cũng không có bao nhiêu sự bất bình, ngược lại có chút muốn đùa với cô. Liên Hoa nhẹ nhàng quay đầu, làm bộ lơ đãng nhìn về phía Thi Hoan và Thi Nhạc, những lời này cũng giống như bọn họ oán trách, năm đó họ rời khỏi Mỹ để về thành phố K lập nghiệp, chính xác là hành hạ. . . . . .
“A, các vị nhân viên của Thịnh Thế Liên Hoa, cho tới nay tôi che giấu thân phận, cũng làm FL và Thịnh Thế Liên Hoa không liên quan đến nhau, là tôi suy tính không chu toàn. Tôi hết sức cảm kích sự khổ cực của mọi người, thành khẩn bày tỏ áy náy ngày hôm nay. . . . .” Liên Hoa không nhăn nhó chút nào thật lòng cúi đầu xin lỗi, trong mắt đều là ý cười nói, “Cho nên, để chuộc tội, mọi người tìm nơi để chơi đi, hôm nay tôi cho mọi người nghĩ! Tất cả lệ phí ở khách sạn, tôi trả, xin mọi người tận dụng thưởng thức, tận tình vui mừng vì buổi họp báo vô cùng thành công của Thịnh Thế Liên Hoa ngày hôm nay!”
“Ya!” Mười mấy nhân viên lập tức gào thét chói tai, “Vậy chúng tôi sẽ không khách khí, Liên tổng nhất định phải ở lại, hoá đơn sẽ rất kinh người!”
Bọn họ cũng chỉ là được Thi Hoan Thi Nhạc cổ vũ tới nào động Liên Hoa, vốn là phương thức chất vấn, sẽ không bị tổng giám đốc ghi hận, ai biết thế nhưng tổng giám đốc lại hứa hẹn, để cho bọn họ hưởng thụ!
Nơi này chính là khách sạn năm sao cao cấp nhất, bất kì một hoạt động giải trí nào thì tiêu phí cũng làm bọn họ do dự, nhưng Liên tổng cam kết cho toàn bộ công ty thoải mái, cũng không tránh khỏi quá hào phóng đi!
“Mọi người không cần khách khí, buông lỏng người cho tốt, áp lực của tháng qua rất nhiều, nhưng tôi biết, gần đây các người mắng tôi tiểu nhân, hôm nay nhất định phải phát tiết ra ngoài! Nguyên tắc của tôi là thưởng phạt phân minh, mọi người có thành tích, tôi mời khách có gì quá đáng?” Liên Hoa phất tay, hào phóng đảm bảo, “Được rồi, được rồi, đi chơi đi, tôi không thích náo nhiệt, nếu như tôi đi các người sẽ mất vui.”
Ánh mắt Liên Hoa chợt trở nên thâm trầm, môi cô hơi cong, y hệt đầu độc bổ sung: “Chỉ là, các người nhất định phải chuốc say Thi Hoan và Thi Nhạc, lén nói cho các người biết một chuyện, hai người bọn họ vẫn luôn biết thân phận của tôi, là bọn họ gạt các người!”
Hừ, nhất định là chị em họ dựt dây cho nhân viên chạy tới chất vấn cô, chẳng lẽ còn nghĩ là có thể lừa được cô, làm cô không biết sao? Để cho nhân viên đi đối phó với hai người họ, thủ đoạn mượn dao giết người, Liên Hoa cô phải dày công tôi luyện!
“Liên tổng, sao cô có thể nói vậy?” Thi Hoan Thi Nhạc lập tức hét lên muốn chạy trốn, tổng giám đốc thế nhưng là kẻ gây hoạ, dùng phương pháp này trả thù tụi cô!
“Ồ! Liên tổng yên tâm, trợ lí Thi liền giao cho chúng tôi!” Âm thanh giảo hoạt xấu xa truyền đến, các nhân viên lập tức không khách khí vây quanh Thi Hoan và Thi Nhạc, gọi lớn bạn bè phụ hoạ đi ra khỏi sân khấu, càn rỡ chơi đùa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.