Sáng sớm hôm sau, QuânNgạo còn đang trong giấc mộng liền nghe thấy một hồi thanh âm tất tất tác tác.
Hắn mở to mắt ra phát hiện Điền Mật đang theo tay nắm cửa chiến đấu, thoạt nhìndáng vẻ giống như muốn mưu đồ chạy trốn.
Cô còn muốn chạy trốn?!
Hắn lặng lẽ xuống giường, giống như con báo đen tùy thời muốn đánh về phía conmồi nhìn trúng.
Điền Mật cũng không ý thức được đã trở thành mục tiêu trong mắt hắn, chẳng qualà cố gắng cùng tay nắm cửa trước mắt đối kháng.
Tay nắm của cánh cửa này là khóa cứng, hay là rỉ sắt?
Nếu không sao mở không ra?
Cô đã rất cố gắng, vậy mà tay nắm cửa tựa hồ như muốn cố gắng cùng cô đốinghịch.
Cuối cùng, trời xanh không phụ người khổ tâm.
“Rắc” một tiếng, tay nắm cửa xoay đi chỗ khác, cô quả muốn cao hứng kêu to.
Không! Không được kêu to, vạn nhất đánh thức tên bạo quân đó, cô không thể trốnđược!
Theo bản năng, ánh mắt Điền Mật lén lút liếc trên giường một cái. Không có ai,hoàn hảo...
Đợi chút!
Không có người?!
Ủa sao không có ai vậy nhỉ?
Mới vừa rồi rõ ràng nhìn thấy hắn ngủ rất say, bây giờ...
Người đâu?
“Em đang tìm tôi sao?”
Cô cố gắng xem xét, tiếng Quân Ngạo thình lình ở phía sau cô vang lên.
Điền Mật theo bản năng trốn khỏi bàn tay hắn vươn hướng cô, sau đso dùng lực mởcửa rồi nhanh chóng đem cửa đóng lại, đem hắn ngăn ở phía sau cánh cửa.
“Mở cửa!”
“Không mở!” Cô liều mạng nắm chặt tay nắm cửa, không để cho hắn mở ra.
Quân Ngạo nhíu mày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-cung-be-nho-yeu-bao-quan/36763/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.