Nhìn xuống bàn tay thừa 2 ngón của bé Hạ, Quân thấy thương vô cùng, anh cũng im lặng và anh cảm nhận được sự vất vả của mẹ con Miên, cảm nhận được nỗi chua xót khi phải rời bỏ quê nhà đi tìm nơi nương thân, nghe chị Thảo kể chuyện về Miên anh cũng thấu hiểu được một phần nào đó, anh cũng có hoàn cảnh giống với cô, bị vợ con ruồng bỏ, xa lánh khi anh làm ăn thất bại, Quân ngẫm nghĩ, đúng là cuộc đời này chẳng có ai trọn vẹn hạnh phúc, ai rồi cũng có những vết xước trong tim.
- Con ngoan lắm\, ở lại đây với chú\, làm bạn với chú nha.
- Vâng ạ\, con tên là Hạ\, con cảm ơn chú ạ.
- Ngoan lắm\, để chú chuẩn bị đồ cho hai mẹ con nghe.
Chị Thảo dặn dò Miên vài câu, hai chị em cũng dặn dò nhau sức khỏe, chị cũng hứa sẽ bớt chút thời gian đi qua quán cơm thăm cô, sau đó chị cùng với anh em lái xe của mình nhanh chóng lên xe để hoàn tất chuyến hàng còn dang dở. Miên với tay bịn rịn cảm ơn chị Thảo thêm một lần nữa, mới vẫy tay chào tạm biệt chị.
Căn phòng nhỏ được Quân dọn dẹp sơ qua, hai mẹ con Miên rón rén kéo nhau vào bên trong, ngồi xuống chiếc giường nhỏ cô ôm lấy con vào lòng, những giọt nước mắt lại không tự chủ được mà lăn dài xuống gò má, đây là giọt nước mắt của hạnh phúc và cả tủi nhục, nếu như hôm nay cô không gặp chị Thảo, thì đêm nay mẹ con cô biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-ao-cai-lech/2950733/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.