Hai mẹ con ôm nhau trong căn phòng nhỏ, ánh điện tỏa ra đủ để nhìn thấy những giọt nước mắt của Miên, nước mắt của sự tủi hờn, của yếu đuối và cam chịu.
Quân đã đứng ở cửa từ bao giờ, tình cờ nghe hết những điều 2 mẹ con nói với nhau, anh không dám làm ồn, sợ ảnh hưởng đến cảm xúc của Miên, nhẹ nhàng bước vào căn bếp lấy chìa khoá để quên, nhưng vừa bước được vài bước, vì không để ý Quân đá chân phải chiếc ghế nhựa khiến 1 tiếng động lớn vang lên, Miên giật mình ngồi dậy bước ra ngoài, bật đèn quán cho sáng, rồi hốt hoảng gọi lớn.
- Ai? Là ai đấy.
- Tôi\, tôi Quân đây cô Miên.
Nhìn thấy Quân, Miên mới thở phào nhẹ nhõm, đưa tay gạt đi nước mắt còn vương trên mi, còn chưa kịp nói gì thì Quân lên tiếng trước.
- Tôi quay lại lấy chìa khóa nhà\, tôi về gần đến nhà rồi mới nhớ để quên ở quán\, làm cô giật mình rồi\, xin lỗi cô.
- Vâng\, không có gì\, lần sau anh đừng làm thế\, cứ bật điện rồi gọi tôi\, tôi cũng chưa ngủ mà\, đừng sợ phiền\, dù sao cũng là quán của anh.
Nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của Miên, lòng Quân lại dấy lên tia chua xót, tuy mới gặp cô, nhưng cảm giác lại giống như người từng thân quen, thật lòng anh muốn được lắng nghe hết nỗi lòng của Miên.
- Tôi sợ Miên và con gái mệt nên không làm phiền\, mà Miên này\, tôi biết cô có chuyện buồn\, nếu có thể nói với tôi cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-ao-cai-lech/2950730/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.