Suốt đêm đó Miên không ngủ được, cô nắm lấy tay bà, an ủi vuốt ve cho bà đỡ đau, nhưng thi thoảng cơn buồn nôn lại kéo đến, bà cụ xay sẩm mặt mày, tinh thần của bà suy nhược lại nản trí, lắc đầu nói với Miên.
- Chắc bà không ổn rồi\, không cần phải điều trị gì nữa\, Miên à\, cho bà ra viện\, bà muốn về với thằng Long.
- Cụ ơi\, cụ đừng tuyệt vọng như vậy chứ? Nếu xạ trị tốt cụ sẽ khỏi bệnh\, lúc đó cụ muốn ở bên ** Long bao nhiêu lâu cũng được\, con phải nói thế nào thì cụ mới chịu nghe con đây.
- Nằm ở đây tốn kém lắm\, con cho bà về\, bà muốn ở bên cạnh thằng Long thêm chút thời gian nữa\, Miên à\, bà xin con.
Nuốt từng dòng lệ vào trong, Miên phải chạy vào nhà vệ sinh lau vội đi nước mắt, cô không muốn bản thân mình yếu đuối vào lúc này, bà cụ và hai đứa nhỏ cần cô, từng dòng kí ức kinh hoàng ngày thơ bé hiện hữu, những ngày cô bị mẹ chồng hành hạ, những giây phút những ám ảnh người chồng sỉ nhục cô vẫn còn đó, cô có quyền được khóc, có quyền được đau lòng, nhưng nhất định không được yếu đuối, không được lùi bước trước cuộc sống này.
Những vị khách của quán nước vẫn luôn bàn chuyện, kể với nhau vì sự kiên định, những tấm gương vượt khó, nếu có một trái tim kiên cường thì vũ trụ luôn lắng nghe và bù đắp cho chúng ta, liệu có thật hay không? nhưng Miên tin vào điều đó, tin vào phép
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-ao-cai-lech/2950719/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.