Buổi chiều muộn của ngày hôm sau, Miên tìm gặp Lan Anh, nói vài lời động viên con bé, ngoài nụ cười mỏng manh trên môi, con bé cũng mệt mỏi nên không nói gì nhiều với Miên, chỉ nói một lời cảm ơn, rồi đi theo bác sĩ vào phòng khử trùng.
Miên nhìn theo thương cảm, nếu con bé có mẹ, được mẹ dạy dỗ, cưng chiều chắc chắc cuộc sống của nó sẽ khác đi, cô muốn an ủi, dang tay bao bọc cho Lan Anh như bé Hạ, không biết con bé có đồng ý hay không?
Những suy nghĩ mông lung của cô, lại rơi vào tầm mắt của bà Gấm, bà cũng khỏe mạnh hơn, tuy mái tóc của bà không còn nữa, nhưng nước da đã bớt vàng hơn, ánh mắt chứa chan tình yêu thương dành cho Miên.
- Con Gái\, có chuyện gì với con có phải không?
- Dạ không thưa mẹ\, con chỉ thấy thương con bé\, không có mẹ bên cạnh\, bố thì bận trăm công nghìn việc\, con bé bằng tuổi cái Hạ\, mà sao trông u buồn quá mẹ ạ.
- Sau đợt này\, con bé sẽ khỏe lại\, chắc là nó sẽ khác con ạ\, con đừng lo nghĩ nhiều\, con bé mới tí tuổi đã phải chạy thận rồi\, khổ thân nó\, giàu có nhiều tiền để làm gì khi mà mất đi cả tuổi thơ chứ?
- Nhưng mà có tiền để chữa bệnh\, còn hơn là không có tiền\, phải chờ vào thần linh mẹ ạ.
- Ôi\, trông con gái tôi kia\, mới có mấy tháng mà đã biết nói lại mẹ rồi\, con đang học văn hoá phải không?
- Con đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-ao-cai-lech/2950685/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.