Lồng ngực Miên nhói đau, cảm giác thật sự khó chịu, cô muốn quay đầu đi về phòng, nhưng thâm tâm cũng muốn nán lại, cô muốn xem hành động của Sơn đối với người phụ nữ này là gì?
Cô là đang mong chờ, đang hy vọng một điều gì đó xa xôi, tay nắm chặt vào chiếc xe đẩy, nói với bà Gấm.
- Mẹ à\, hình như chúng ta đến thăm con bé không đúng lúc rồi\, con và mẹ đợi một chút\, nếu không được tốt\, thì chúng ta về phòng mẹ nhé.
- Mẹ hiểu\, chỉ mong con nhìn thấy mà không đau lòng thôi.
Miên không còn để tâm đến lời mẹ nói, tiếp tục đưa mắt nhìn vào căn phòng kia, thấy thư ký Vĩnh cùng với Thím Xuân hốt hoảng chạy qua hai mẹ con cô, hai người họ cũng vì sợ hãi mà không để ý đến Miên và bà cụ, chạy thật nhanh vào phòng trực tiếp nghe lệnh của Đình Sơn.
- Cậu Vĩnh\, ném cô ta ra ngoài\, tìm ra người mở cổng cho cô ta\, lập tức đuổi việc.
- Vâng\, thưa chủ tịch.
Ánh mắt sợ hãi, kèm theo sự tức giận, thân thể run rẩy từng chập, nhưng Phương Oanh vẫn to mồm, níu kéo cánh tay của con gái.
- Lan Anh\, cứu mẹ\, bố con tàn ác lắm\, bố con sẽ giết mẹ\, mẹ yêu con lắm\, hãy giữ mẹ ở lại đi.
- Quản gia Xuân\, Cậu Vĩnh ra tay đi.
Một lần nữa Đình Sơn phải gằn giọng lên quát lớn, bà Xuân cũng hốt hoảng, phụ cậu Vĩnh 1 tay, kéo cô ta ra ngoài, thế nhưng mới chỉ kéo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-ao-cai-lech/2950682/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.