Đúng như dự tính, ngay sáng sớm hôm sau Miên nhờ cậu Vĩnh chuyển đồ đạc của mấy mẹ con lên xe, sau khi ổn định chỗ ngồi, thấy con búp bê của bé Hạ vương vãi trên xe, Miên chợt suy nghĩ đến con búp bê của Lan Anh bị vấy bẩn, cũng chính vì búp bê Sơn mua tặng này mới khiến tiểu thư ghét bỏ, Miên bảo cậu Vĩnh chờ 1 chút, cô mang búp bê tặng lại cho Lan Anh.
Đứng trước cửa phòng Miên chần chừ mãi không dám đưa tay lên gõ, cô sợ gặp Phương Oanh, lại bị chị ta châm biếm, hằn học. Nghĩ ngợi Miên tính nhờ thím Xuân đưa cho tiểu thư, thì bỗng cánh cửa phòng bật mở.
Phương Oanh đứng thẳng người, khoanh tay trước ngực, khuôn mặt vênh váo lên tiếng.
- Tưởng ai\, hoá là cô à\, cô muốn gì?
- Chị Oanh\, tôi muốn đưa lại con búp bê này cho Tiểu thư\, đưa giúp tôi.
- Hôm nay cô cũng biết mở miệng ra gọi là tiểu thư rồi cơ đấy\, con gái tôi không dùng đồ thừa của người khác\, ném đi.
- Tôi có thể gặp tiểu thư\, và chào một câu trước khi rời đi hay không?
- Dĩ nhiên là không bao giờ\, cô cút ngay cho khuất mắt tôi.
Cánh tay buông thõng, Miên buồn bã thất vọng quay đi, người đàn bà này so với khuôn mặt thơ ngây xinh đẹp thì tính cách thật sự ghê gớm, Miên không muốn bẩn mồm, không muốn đôi co với kẻ không biết lí lẽ, cô quay lưng chưa kịp bước đi, thì nghe thấy giọng nói của Lan Anh phía sau.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-ao-cai-lech/2950668/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.