Đánh trống lảng sang chuyện khác, nhưng quanh đi quẩn lại, cuộc nói chuyện vẫn xoay vần bên người đàn ông ấy. Miên thở dài, tiếc nuối điều gì đó nhưng lại không rõ là gì?
Yêu anh cũng chả phải, nhớ nhung thì càng không đúng, chỉ là cô đã xem anh như một phần của cuộc sống, một người xuất hiện và chiếm trọn 1 vị trí quan trọng, người đàn ông đó giờ đây đang phải đối diện với nhiều thứ khó khăn hơn cô, anh giúp cô đến đây là tốt lắm rồi, chuyện còn lại hãy để cô lo.
Trong lúc Phương Oanh tìm đường gặp Diệu, thì con gái Lan Anh thẫn thờ ngồi trong căn phòng, đưa mắt nhìn xa xăm ra ngoài ban công, con bé tưởng mẹ đi mua cho mình búp bê mới, nên ngoan ngoãn xem truyện tranh, không ồn ào, không khóc lóc.
Có lẽ đây là trạng thái quen thuộc của một đứa bé bệnh tật, từ nhỏ phải nằm trên giường bệnh, bố bận việc, mẹ thì bỏ đi, cuộc sống có gì vui vẻ đâu, ngoài kim tiêm, truyền thuốc, giận giữ, tủi thân, ai mà cần làm tiểu thư gia đình giàu có chứ, con bé chỉ muốn làm một đứa trẻ bình thường khoẻ mạnh thôi, nhìn vào chỉ thấy tội nghiệp, chỉ thấy đau lòng.
Bà Xuân mang ít đồ ăn, sữa và thuốc cho con bé, nhìn con bé tuy hết bệnh, nhưng vẫn còn xanh xao, tay chân yếu đuối, hèn gì hôm trước bị ngã, cứ nằm oặt ẹo dưới đất, có tự ngồi lên được đâu?
- Tiểu thư à\, bà già này mang cho tiểu thư trái cây mà cô thích đây?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuc-ao-cai-lech/2950666/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.