Sáng sớm, cả hai cùng tỉnh giấc. Kỷ Niệm vùi trong lòng Ngô Tranh, không hề có dáng vẻ hung hăng lạnh lùng, môi hơi chu lên, đáng yêu như bứa bé.
Ngô Tranh rất thích ôm cô như vậy, chỉ cần ôm cô ngủ như vậy, vô cùng ấm áp và tốt đẹp.
Lúc đồng hồ báo thức vang lên, Kỷ Niệm thức dậy đứng lên đi rửa mặt trước, Ngô Tranh thì đi xuống lầu xem con chó hôm qua vừa nhặt về.
Mới vừa nhìn thấy chú chó nhỏ, tâm trạng Ngô Tranh liền nguội ngắt. Trên mép chú chó nhỏ toàn là bọt mép, đang nằm trong cái ổ nhỏ mà Ngô Tranh làm co giật, miệng thì ư ư.
Ngô Tranh sợ đến mức không dám cử động, trên tay đang run nàng không dám đụng vào cơ thể con chó, sợ hãi kêu lên: "Chó con."
"Sao vậy?" Kỷ Niệm còn chưa kịp rửa mặt, nghe thấy âm thanh của Ngô Tranh, liền đi xuống lầu, nhìn con chó thì nhíu mày lại: "Em nhanh chóng đưa nó đi bệnh viện thôi, bệnh của nó hình như nặng rồi."
Ngô Tranh nghe lời này, lập tức chạy lên lầu rửa mặt, rồi thay quần áo, rồi gọi cho bà chủ quán cà phê xin nghỉ phép.
Bên kia hình như không vui, lập tức nói một câu: "Vậy cô cũng không cần đến làm nữa."
Ngô Tranh liền ngạc nhiên, nói một câu, "Tôi biết rồi." Lập tức cúp máy.
Nàng thay quần áo xong, xuống lầu chuẩn bị ra ngoài. Kỷ Niệm từ trên lầu đi xuống, ngăn cản nàng, "Chờ chị một chút."
Ngô Tranh hơi kinh ngạc, Kỷ Niệm bên đây đã thay giày xong, "Em ở đây chờ chị lái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-xoay-tron/1420640/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.