Hứa Tâm An buồn bã đi về phòng mình lấy mắt kính dự phòng, cô nhớ mình để trong ngăn dưới tủ áo song tìm cả buổi vẫn không tìm thấy nên rất bực bội, kéo hết ngăn này đến ngăn khác để tìm kiếm.
Lúc này Tất Phương cũng bước vào: “Này, lúc nãy tôi đùa thôi.”
“Cũng hài hước lắm.” Hứa Tâm An nhếch miệng, chẳng buồn nói chuyện phiếm với anh ta.
“Được rồi, chúng ta nghiêm túc nói chuyện nào. Cô thấy tôi rõ lắm là có ý gì?”
“Thì tôi bị cận đó, đáng ra không thể nhìn rõ như thế.”
“Ừ.”
Tất Phương hiểu rồi: “Mọi thứ khác đều không nhìn rõ?”
“Ừ.”
Hứa Tâm An chau mày, khẽ chu môi vì cơn tức trong lòng. Tất Phương nhìn thấy cảnh tượng đó tự nhiên buồn cười, anh ta đã tưởng sẽ không tìm thấy cô gái hung dữ này nữa. Cũng may, cũng may… Anh ta giơ tay xoa đầu cô gái đang cúi đầu lục lọi đồ đạc trong ngăn kéo tủ, hỏi: “Cô đang tìm gì thế?”
“Mắt kính.”
‘Là thứ này à?” Anh ta cầm hộp kính bên góc tủ giơ lên.
“Á, đúng rồi.” Hứa Tâm An giành lấy, người cận thị tìm đồ đúng là khó khăn mà. Đeo kính vào thật tuyệt, mọi thứ xung quanh tức thì rõ ràng. Tâm trạng của Hứa Tâm An tốt hơn rất nhanh, thế giới cũng trở nên tươi đẹp hơn.
Tất Phương thấy chỉ có vậy mà cô gái này cũng cười được, bèn cười theo.
Hứa Tâm An hưởng thụ cảm giác tuyệt vời khi có thể nhìn rõ mọi thứ xung quanh rồi gỡ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-tiem-co-quai/3187559/chuong-4-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.