Sáng hôm sau khi tỉnh lại, Tần Thời Nguyệt cảm thấy đầu đau như búa bổ.
Cô nằm trên giường sờ soạng chai nước khoáng đặt trên đầu giường, vừa uống ừng ực vừa mắng nước tư bản bán rượu giả.
Uống hết nửa chai nước, cô mơ mơ màng màng bước xuống giường.
Tuy nhiên, khi hai chân vừa chạm đất, cảm giác đau nhức toàn thân chợt ập tới, Tần Thời Nguyệt ngã phịch xuống đất, suýt nữa là không đứng dậy nổi.
Cô lê đôi chân tê dại đến phòng tấm, nhìn thấy từng nốt đỏ nho nhỏ trên xương quai xanh của mình qua gương, trong đầu bỗng dưng rối thành một nùi.
"Gì thế này..."
Cô kéo áo ngủ ra nhìn vào trong, lại quay đầu nhìn đống quần áo lộn xộn trên giường... và một cái áo khoác của Dụ Du.
Tần Thời Nguyệt lại ngã cái phịch xuống sàn nhà tắm.
Không ngờ, thật không ngờ, Dụ Du lại là một tên khốn vừa mặc quần vào liền bỏ đi.
Mất mấy phút để gượng đứng dậy, Tần Thời Nguyệt thân tàn nhưng chí không tàn che miệng quay trở lại giường, moi điện thoại nằm kẹt trong gối ra, tìm khung chat với Dụ Du.
Nửa tiếng sau, cuối cùng cô cũng gửi đi được một tin.
Tần Thời Nguyệt: Em dậy rồi...
Dụ Du: Ừ.
Dụ Du: Bây giờ có lẽ em thấy không thoải mái lắm, nhớ phải uống nước, tắm rửa rồi nghỉ ngơi cho thật tốt.
Tần Thời Nguyệt nuốt một ngụm nước miếng, mặt mày đỏ bừng.
Tần Thời Nguyệt: Sao anh biết bây giờ em không thoải mái?
Dụ Du: Nhìn dáng vẻ tối qua của em, hôm nay dễ chịu được chắc?
Tần Thời Nguyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-nham-ban-trai-duoc-chong-nhu-y/1752855/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.