Anh quốc vào đông, đêm dài hơn ngày.
Cơn mưa dầm rả rít rơi xuống con đường rợp bóng cây, lá cây ướt sũng rủ xuống, bầu không khí cũng trở nên nặng nề hơn.
Bên trong quán bar nhỏ ven đường mở lò sưởi, ấm áp như xuân.
Dưới ánh đèn dìu dịu, Dụ Du ngồi cùng vài ba người bạn cũ, bọn họ khi thì cười giòn giã, khi thì thì thầm nói nhỏ, dùng Whisky đón gió tẩy trần cho Dụ Du.
Trong lúc nói chuyện, khóe mắt anh nhác thấy một bóng dáng màu hồng lướt qua ô cửa sổ mờ sương.
Chỉ thất thần trong giây lát, anh chậm rãi thu hồi tầm mắt, thầm nghĩ chứng lệch múi giờ của mình vẫn chưa có hết, vẫn cứ ngỡ mình đang ở trong nước.
Nửa tiếng sau, Dụ Du nhận điện thoại từ chủ thuê nhà, tạm thời anh phải quay về nhà một chuyến.
Sau khi giải thích với nhóm bạn, anh đứng dậy cầm lấy áo khoác treo trên kệ.
Đúng lúc này, cánh cửa gỗ cũ kỹ của quán bar được đẩy ra, một cơn gió lạnh tràn vào. Trên bàn bỗng nhiên có người reo lên, "Ồ, mỹ nhân kìa!"
Một đám bạn trừ Dụ Du ra thì ai cũng nhốn nháo quay sang ngắm nhìn, chỉ có mỗi anh cắm cúi phủi bụi trên áo khoác đen.
Bạn bè anh thiếu gì thì thiếu chứ nhiệt tình thì không, chỉ trong vài giây ngắn ngủi mà đã có người chạy đến bắt chuyện với người ta.
"Cô em xinh đẹp, đi một mình hả?"
Mấy anh tiến sĩ suốt ngày đàm luận về học thuật, nên lúc đến bắt chuyện có hơi gượng ép và chán ngấy.
Dụ Du khẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-nham-ban-trai-duoc-chong-nhu-y/1752854/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.