Chương trước
Chương sau
Diệp Hoan vui vẻ nói:

"Có to tát gì đâu bác, đây đều là việc nhỏ, đã là người nhà thì phải giúp đỡ nhau chứ."

Thấy thế, bác cả lập tức khen cô ta là người tốt bụng hiểu chuyện.

Bọn họ vui vẻ ăn uống linh đình, chỉ có tôi là cảm thấy kỳ lạ.

Mấy ngày trôi qua, Diệp Hoan vẫn không trả tiền lại cho tôi, nhưng tôi cũng không có cách nào để nhắc khéo cô ta.

Dường như Diệp Hoan đã hoàn toàn quên mất chuyện này.

Không chỉ có cô ta quên, ngay cả bác cả cũng không nhớ rõ.

Tôi lịch sự hỏi lại bác cả, nhưng bác nói bác chỉ vay tiền của Diệp Hoan chứ không hề vay tiền của tôi.

Tôi suýt nữa phun ra một ngụm m.á.u. .

||||| Truyện đề cử: Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt) |||||



Vì không có viết giấy nợ, cho nên hai người họ cứ đẩy qua đẩy lại, không chịu thừa nhận họ từng vay tiền của tôi.

Diệp Hoan không thừa nhận chuyện đã vay 100.000 tệ của tôi. Bác cả thì nói là bác vay của Diệp Hoan, Diệp Hoan đã trả tiền cho tôi rồi.

Bố mẹ tôi cũng từng tìm đến tận nhà bác cả để đòi nợ, rốt cuộc vẫn không đòi được, còn cãi cọ đến mức gần như cắt đứt quan hệ.

Tôi đang mải mê suy nghĩ thì chuông cửa reo lên.

Tôi không muốn ra mở cửa, cho nên mẹ tôi đành cầm muôi ra đón khách.

Diệp Hoan cầm theo một túi hoa quả, vui vẻ chào hỏi mẹ tôi.

Phía sau cô ta là vợ chồng bác cả và dì tôi.

Nhìn thấy bọn họ làm tôi nhớ về những đau khổ ở kiếp trước, trong lòng đột nhiên có chút buồn nôn, sắc mặt cũng trở nên tồi tệ hơn nhiều.

Thấy tôi có vẻ không thân thiện lắm, Diệp Hoan cố ý hỏi tôi:

“Chị Kiều Kiều, có phải chị không thích mọi người đến nhà chị ăn cơm không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.