“Kiều Kiều, mau đi rửa bát nhanh lên, dì con và mấy người khác sắp tới nơi rồi!”
Giọng nói của mẹ chợt vang bên tai tôi, khiến tôi có chút bối rối.
Trong lúc hoảng hốt, tôi vô thức sờ lên cổ mình, làn da mềm mịn trắng nõn, thân thể ấm áp bình thường,...
Tôi lập tức hiểu ra rằng mình vừa được sống lại.
Tôi bưng bát đũa ra ngoài bờ ao, như bị thôi miên mà rửa bát một cách máy móc.
Kiếp trước, cũng vào ngày hôm nay, dì của tôi đã dẫn theo em họ Diệp Hoan tới nhà tôi ăn cơm.
Hai vợ chồng nhà bác cả cũng đến.
Vốn tưởng rằng hôm nay chỉ là mọi người tụ họp ăn một bữa cơm, nhưng không ngờ bác cả lại đột nhiên mở miệng hỏi vay tiền.
Sau khi bác cả nói xong, bầu không khí vui vẻ lập tức bay sạch, mọi người đều giữ im lặng.
Rốt cuộc thì không phải ai cũng giàu có để cho người khác vay.
Hơn nữa, không ai biết được bác cả muốn vay bao nhiêu.
Nhưng Diệp Hoan đã lên tiếng phá vỡ cục diện bế tắc này:
“Bác cả, bác muốn mượn bao nhiêu? Để con xem mình có mang đủ tiền không!”
Ánh mắt bác cả sáng lên:
“Con biết đấy, anh họ con sắp phải kết hôn, tiền sính lễ còn thiếu 100.000 tệ…”
Diệp Hoan mỉm cười thoải mái, tựa như chuyện này không phải vấn đề gì lớn, thuận miệng mà nói:
“100.000 tệ thì cũng không nhiều lắm, chỉ là con không mang theo tiền bên người.”
Nói xong,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-nguoi-phuc-ta/3575657/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.