Di Linh đứng ở ngoài đầu hẻm khoanh tay thảnh thơi đợi chồng mình đi ra. Còn cậu nhóc kia thì hơi run run khi nghe tiếng la oai oái của bọn bắt nạt.
- Chị ơi! liệu chồng chị có đánh chết mấy tên đấy không?.
Cậu nhóc kia bẽn lẽn hỏi.
- Em muốn đánh chết mấy tên đấy hả? để chị bảo anh ấy! - Di Linh định quay bước.
- Không phải! không phải! em chỉ sợ mấy người đó bị thương nặng thôi!.
- Không phải lo đâu! chỉ đánh cho mấy đứa nhóc đấy biết điều thôi! - Di Linh vừa nói vừa quay lại nhìn chồng mình.
- Em! nếu chúng nó có bắt nạt thì hãy phản kháng lại. Đáng nặng hay hay nhẹ cũng được. Miễn là đừng cho bọn bó thấy vẻ yếu đuối của mình. Còn nếu càn giúp đỡ... hãy gọi cho chị nhé!.
Di Linh đưa tấm danh thiếp của mình cho cậu nhóc kia.
- Em thường xuyên bị bắt nạt vầy sao?
Cậu nhóc kia im lặng một lúc rồi trả lời:
- Vâng! thương xuyên ạ!
- Giáo viên không biết chuyện này sao?.
- Họ có... nhưng vì em không có điều kiện nên họ không chú ý tới!
- Tất cả giáo viên?
- Có một số thầy cô đã chỉnh đốn bọn chúng! Nhưng có vẻ chúng không sợ!.
- Bọn trẻ bây giờ thật khó bảo mà!
- Em... em xin lỗi! - Thấy Di Linh nói vậy cậu nhóc kia liền cúi người.
- Chị không nói em!.
- Vâ.. vâng!
...
- Từ lần sau mà mấy đứa còn dám bắt nạt bạn học nữa thì không chỉ là ăn đánh nhẹ vầy đâu.
Nhất Long chỉnh lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-lai-vo-yeu/1645533/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.