- Con trai lại đây ăn cơm nào! - Hoàng phu nhân của vờ vẫy tay gọi anh lại.
- Mọi người vô tâm thật đấy! Đã bỏ quên con ở sân bay còn không thèm lo lắng cho con tẹo nào.
Nhất Long hờn dỗi nói
- Cái thằng nhóc này! lớn rồi thì tự biết đường về nhà chứ cần ai nhớ nữa! - Hoàng lão gia càu nhàu.
- Anh lại đây ngồi ăn cơm đi! - Di Linh nhẹ nhàng mặt tỏ vẻ có lỗi nhìn Nhất Long.
Anh tính giận nữa nhưng vì Di Linh nên anh mới ngồi xuống đấy.
Sau đó người làm mang bát đũa ra cho anh.
- Em ăn gì thế? - Nhất Long ngó sang bát canh của cô.
- Là canh gà mẹ nấu đấy!
- Vậy sao? mẹ à, sao mẹ không nấu cho con một bán nữa chứ!.
Hoàng phu nhân bất lực nhìn cậu con.
- Con có mang thai đâu mà đòi uống chứ! Con bé cực khổ như vậy nên mới phải tẩm bổ!.
Mặt anh phụng phịu ra khoa coi vô cùng.
..
Sau bữa ăn mọi người ra ngoài phòng khách ngồi ăn hoa quả.
Còn Di Linh và Nhất Long thì lên phòng.
- Thoải mái quá đi! - Nhất Long tắm xong đi ra với cái khăn tắm quấn ngang hông.
Di Linh đang nằm trên giường đọc sách.
Thấy vậy Nhất Long liền đi tới lên giường bóp vai cho Di Linh.
- Anh làm gì vậy? - Hành động của anh làm cô giật mình.
- Tại hạ đang bóp vai cho đại nhân thoải mái hơn mà! - Nhất Long nói với giọng xu nịnh.
- Ta không cần bóp vai! nhà người đừng có nịnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-lai-vo-yeu/1645528/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.