Thời gian trôi qua rất nhanh. Đã đến ngày vợ chồng họ phải lên máy bay về nước.
Nhà họ đi máy bay riêng.
Tại sân bay.
Giang Thần dùng ánh mắt lưu luyến nhìn Di Linh.
- Anh chắc chắn là không về
- Ừ còn một số việc cần ở đây cầm giải quyết nên không về cùng hai người được!.
- Cảm ơn anh... vì tất cả!.
Nói rồi hai người họ ôm nhau chào tạm biệt.
Nhất Long long thấy vậy định đi tới tách hai người họ ra nhưng suy nghĩ lại thôi.
- Khi nào em sinh anh sẽ về để nhận con nuôi nhé.
- Ừm! đứa bé sẽ hạnh phúc khi có bố nuôi là anh đấy
- Em về nước nhớ giữ gìn sức khỏe nhé! đừng để bị ốm , em đang có thai nên đừng có ăn linh tinh. Nếu ăn thì lên xem xét trước khi ăn....... - Anh căn dặn cô từng chút một
Nhất Long đứng cạnh thì khoanh tay lại mặt tối xuống anh không nhịn được nữa:
- Này cái tên kia. Vợ tôi chứ vợ anh đâu mà dặn dò dữ vậy!.
- Tôi dặn không có thừa đâu tên trẻ trâu!.
- Cậu....
Di Linh bất lực đẩy hai người ra.
- Hai người có thôi đi không! có phải trẻ con đâu chứ!.
Di Linh nói vậy hai người kia mới hắng giọng thôi.
- Đi thôi!.
Nói rồi Di Linh vẫy tay lần cuối rồi khoác tay Nhất Long lên máy bay
Khi đã bay lên khá xa Di Linh nhìn xuống thấy bóng Giang Thần vẫn đứng đấy nhìn.
- Anh đã báo cho mẹ với bố rồi! họ sẽ ra sân bay đón bọn mình!.
- Có phiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-lai-vo-yeu/1645527/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.