- Anh làm gì trong phòng tôi vậy hả?.
- Ai cho phép anh vào phòng tôi.
Di Linh có vẻ lần này sẽ không bỏ qua cho Nhất Long đâu.
Nhất Long tiến tới cố giải thích:
- Nghe anh nói đi. Thực ra...
- Tôi không muốn nghe gì hết! anh cút ra khỏi phòng tôi.
- Nghe anh giải thích đi! anh... chỉ muốn...
- Tôi không muốn nghe gì hết. Tôi quá mệt mỏi với mấy thứ vớ vẩn này rồi.
Nhất Long cứng đầu không lùi lại. Anh nhân cơ hội Di Linh sơ hở liền lao tới ôm chặt cô vào lòng.
- Anh buông tôi ra.
- Em bình tĩnh lại đi! Anh xin lỗi. Anh xin lỗi đã đùa quá trớn để em phải khóc.
Di Linh lúc này cũng bật khóc cô vừa khóc vừa đánh vào người Nhất Long.
- Tên khốn nhà anh! anh làm như tôi đau lòng lắm không?.
- Anh xin lỗi! anh xin lỗi!.
- Mang thai đã rất mệt rồi anh còn bầy ra trò này nữa làm tôi lo lắng cho anh.
Nhất Long cứ ôm cô trong lòng. Mặc cho cô vừa khóc vừa chửi mình.
- Đừng khóc nữa. Như vậy sẽ ảnh hưởng tới con đấy.
- Anh biết ảnh hưởng tới con. Vậy mà anh còn bày ra cái trò đấy sao?.
Nói xong Nhất Long ủi nhẹ Di Linh đang khóc ra. Áo anh đã ướt một mảng khá to.
- Nín đi! anh thực sự không ngờ em lại lo cho anh tới mức đấy.
Di Linh vẫn còn nấc cô bây giờ nhìn như một chú thỏ đang khóc vậy.
- Không những thế em còn đang mang thai con của anh. Anh hạnh phúc lắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-lai-vo-yeu/1645525/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.