Sáng hôm sau . Khi thời sự cà phê sáng kết thúc chỉ tới bản tin 15 phút gần trưa thì Di Linh mới xoay người khó nhọc mở mắt ra . Người cô cứ uể oải , như bị vắt kiệt sức không tài nào ngồi dậy được . Đây là triệu chứng của mang thai . Mấy ngày trước cô toàn bị vầy , còn nghĩ do bản thân làm việc mệt quá lên vậy .
Sau một hồi đấu tranh thì cuối cùng cô cũng ngồi dậy được ! Di Linh xuống giường đi vệ sinh cá nhân , thay quần áo rồi xuống lầu .
- Chào buổi trưa ! thiếu phu nhân ! - Quản gia Thẩm cúi chào cô .
Di Linh tuy khó chịu nhưng vẫn cố gượng cười và đi tới bàn ăn .
- Cháu dậy muộn quá ! Còn đồ ăn không ạ ! - Di Linh hơi ái ngại nhìn Quản gia Thẩm.
- Tôi đã chuẩn bị rồi ạ ! Đồ ăn sẽ lên ngay ạ ! .
Khi Quản gia Thẩm đi vào bưng đồ ăn ra thì cô mới để ý là Nhất Long đang ngồi ngoài phòng khách . Lại còn vừa ăn táo vừa đọc báo .
" Anh ta không đi làm sao ? " Di Linh tự nghĩ .
- Mời Thiếu Phu Nhân dùng bữa ! - Quản gia Thẩm lúc ấy bưng đồ ăn ra ra .
- Cháu cảm ơn ! - Cô nhận lấy đĩa đồ ăn .
Nhưng vừa mới cầm dĩa lên thì mùi đồ ăn làm bụng cô lại nôn nao lên .
- Ự ! - Cô nhanh chóng đưa tay che miệng để tiếng không phát ra tiếng .
Nhưng không gian im
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-lai-vo-yeu/1645481/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.