Vốn định ủi ra nhưng hành động của cô đã bị anh cản lại .
- Lại định đạp tôi xuống giường sao ? - Giọng anh hơi ngái ngủ nhưng vẫn nam tính .
- Nếu không muốn bị đạp xuống giường thì buông tôi ra ! - Di Linh cứng nhắc nói .
Nhưng lời nói của cô bị bỏ ngoài tai . Anh càng được đà ôm cô chặt hơn .
- Khó thở ! - Di Linh bị anh ôm chặt đến nỗi tức cái lồng ngực.
Thấy cô có vẻ khó chịu anh liền nhẹ nhàng nới lỏng tay ra . Di Linh ngay lập tức ngồi bật dậy định quay người xuống giường thì bị anh kéo lại .
- Đi đâu ? .
Câu hỏi của anh làm cho Di Linh chỉ biết thở dài .
- Đói ! - Cô để lại một câu rồi xuống giường mở cửa ra ngoài
Khi cô ra khỏi phòng thì Nhất Long đưa hai tay lên gác sau đầu .
Thực ra anh không thể ngủ sâu giấc được vì cứ sợ cô tỉnh giấc sẽ đạp bay mình xuống đất lên cứ thấp thỏm canh . Nhưng lần này có vẻ cô không thái quá với anh nữa .
Thực ra chán chẳng buồn nói .?
Dưới nhà Di Linh mệt nhọc rót nước uống một hơi rồi quay qua tủ lạnh . Cô nhìn từ trên xuống dưới nhưng mà không biết lên làm cái gì ăn . Đột nhiên bóng dáng cao lớn đứng sau cô , vươn tay lên ngăn trên cùng để lấy một bát tô được đậy kín
- Ngồi vào bàn đi ! 1 một chút là có đồ ăn luôn ! - Nhất Long đi tới lò
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-lai-vo-yeu/1645478/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.