Sau một hồi chiến tranh lạnh thì 2 người họ cùng xuống lầu . Sắc thái khuân mặt của họ khác hẳn ban nãy . Di Linh thì ôn nhu dịu dàng còn Nhất Long thoải mái lãnh đạm quàng tay qua vai cô đi xuống . Di Linh thì không thể đi nhanh được vì hạ thân cô rất đau . Cô chỉ có thể từ từ diễn sâu mà cười mỉm .
Dưới tầng mẹ chồng cô đang bày đĩa đồ ăn ra bàn thấy họ xuống bà liền đứng quay về phía họ đưa tay ra trước mãn nguyện nhìn họ hòa đồng . Sau đó lại quay qua vê phụ bát canh từ tay cô giúp việc .
- Hai đứa hôm qua vất vả rồi ! mau ngồi vào bàn dùng bữa đi ! mẹ đặc biệt làm canh bổ cho con đấy Di Linh! - Bà vui vẻ nói .
Di Linh chỉ cần nghe mẹ chồng nói thế là biết luôn hôm qua bà đã làm gì với bát canh cuối cùng cô ăn rồi . Nhưng cô cũng chẳng nói gì vì cô biết mẹ chồng mình mong cháu tới mức nào . Cô rông nhanh tới bên cạnh bà đỡ bát canh bà đang bưng .
- Để con ! - Cô nhẹ nhàng nói .
Sau bữa ăn như nở hoa của mẹ chồng thì hai người họ chuẩn bị đi làm . Vì có mặt gia đình lên hai người họ đi cùng xe . Vừa đóng cửa xe thì sắc mặt hai người trở lên khó coi . Người thì lạnh nhạt quay qua cửa xe nhìn ngắm , người thì mặt lạnh tanh mở lattop để làm việc . Chẳng ai nói câu nào .
Sau một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-lai-vo-yeu/1645473/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.