Khi bà đi qua Nhất Long thì thấy cái túi giấy .
- Cái gì đấy ! - Bà ngó vào xem bên trong túi là gì .
- Đồ của con ! - Anh như hơi ngượng giơ túi sang hướng khác .
Hoàng Phu Nhân cũng không tò mò nữa mà quay qua dặn cô mấy câu rồi mở cửa ra về .
Nhất Long hậm hực đặt túi kia xuống ccaamf bát cháo giơ ra trước mặt Di Linh.
- Có què quặt gì đâu ! tự ăn đi ! - Anh nói như khó chịu lắm vậy .
- Tự tôi làm là được ! mắc cái gì hằn học với tôi ! - Di Linh khó nhọc ngồi dậy .
Cô bưng bát cháo từ tay Nhất Long rồi từ từ ăn từng miếng nhỏ .
Khi thấy cô bắt đầu ăn thì Nhất Long mớ quay qua chiếc túi giấy kia . Lôi ra 1 cái cặp nồng , một cái bát , cái thìa .
Di Linh thấy vậy liền biết luôn anh hằn học vù cái gì . Thì ra mất công mang cháo vào cho cô mà thành đồ thừa . Nhất Long cầm khay cháo với bát ra ghế nghỉ cạnh cửa sổ ngồi . Rồi nắt ra múc tự mình ăn . Đấy là đang dỗi sao ? . Di Linh thấy cái thái độ trẻ con này thì hơi lực cười .
- Anh mang cháo cho tôi sao ? - Cô nhẹ giọng nói .
- Không ! là để tôi ăn ! .
- Đang giận sao ? .
- ....... - Anh im lặng cứ tiếp tục ăn cháo của mình .
- Thật là ...- Di Linh cũng chẳng buồn để ý quay qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-lai-vo-yeu/1645462/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.