- Có ai bắt anh lo lắng cho tôi đâu ? Cứ như mọi khi mặc kệ sống chết của đối phương là được rồi sao ! Tự mình rước họa lại đổ lỗi cho tôi ! - Di Linh quay lại khó chịu nói .
- Được rồi ! tỉnh rồi thì tự lo đi ! tôi về ! - Nhất Long hơi lúng túng quay người đi , nhưng anh lại dừng lại - Có muốn ăn gì không ? Để tôi sai người làm cho !
Di Linh đang nhìn ra cửa sổ khi anh nói cô có hơi nhướng mày quay lại nhìn anh .
- Ừm ....! Cháo gà ! - Cô hơi suy nghĩ nói , tự rưng lại thèm .
- Được rồi ! - Nhất Long gật đầu như hiểu rồi cất bước đi .
Chưa bao giờ anh quan tâm cô , lại còn canh cho cô ngủ . Di Linh cứ suy nghĩ đi nghĩ lại . Liệu hôm nay anh ta tử tế rồi ngày mai sẽ là ngày tận thế không .Thật ngớ ngẩn mà .
Di Linh im lặng nhìn ra cửa sổ , khi ánh nắng nhẹ đang chiếu qua các nhánh cây chiếu vào phòng . Cô đưa tay đang cắm kim chuyển lên như muốn vời lấy ánh sáng đấy . Nếu bây giờ cô không ngu ngốc đâm đầu vào anh . Thì chắc có lẽ bây giờ đang được một gia đình hạnh phúc , chắc có con rồi !!.
Tiếp đó thì bác sĩ và y tá vào kiểm tra sức khỏe vào tiêm thuốc cho cô . Sau khi họ ra ngoài thì ngay lúc đấy mẹ chồng cô và Vú Minh bên nhà tới . Nhìn mặt bà lo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-lai-vo-yeu/1645461/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.