Hệ thống tự có sẵn hệ phòng ngừa những người ăn cơm chùa nên khách nào mà ăn cơm không trả tiền thì chắc chắn không thể rời đi được.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân vì sao một mình Lộ Dao lại có thể mở được cửa hàng nhỏ này. Hệ thống đã tạm thời thay thế công việc của nhân viên thu ngân rồi.
Lộ Dao nhìn tổng thu nhập của ngày hôm qua cùng hai bát canh ngọt rồi rơi vào trầm tư: Đây là cái quỷ gì vậy? Tiền của cô đâu? Cho dù không phải nhân dân tệ thì cũng là một đơn vị tiền tệ nào đó đi chứ?
Nhưng cái mục "Thu vào một trăm bảy mươi tiếng đồng hồ, tương đương với bảy ngày" này là cái gì vậy?
Hệ thống:【Báo cáo chủ quán, thời gian là vật phẩm duy nhất thông dụng ở thế giới này. Trừ thời gian vĩnh hằng ra thì nơi này chẳng còn gì nữa cả. Thế nên cư dân nơi này chỉ có thể dùng thời gian làm thứ để trao đổi đồ ăn.】
Lộ Dao: "...Cậu chưa nói với tôi việc này lần nào đâu nhé. Không thể đổi thời gian thu vào thành tiền giấy cho tôi được à?"
Hệ thống:【Thật có lỗi quá. Hệ thống chỉ có chức năng hiện thực hóa ước mơ cho chủ quán mà thôi, chưa được trang bị chức năng ngân hàng.】
Lộ Dao: "...Nói cách khác là tất cả chi tiêu cho việc mở cửa hàng đều do một mình tôi gánh chịu nhưng lại không có khoản thu nhập nào ư?"
Hệ thống: 【Hiện thực hóa ước mơ ấy mà, dù sao cũng phải trả giá một chút chứ.】
Lộ Dao: "..."'
Thậm chí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-hang-kinh-doanh-o-di-gioi/3949086/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.