Nghe được tiếng Thẩm Mộc Nhiễm, Tô Tử Câm không thể ngồi yên ngó lơ được.
Nghe tiếng khóc nức nở của nàng, Tô Tử Câm cực kì đau lòng.
Tiểu nha đầu đã từng đi theo phía sau nàng, tiểu nha đầu đơn thuần lại thiện lương, bây giờ bởi vì nàng mà biến thành cái dạng này.
Nội tâm Tô Tử Câm làm sao cũng không thể bình tĩnh.
Rất nhanh, Tô Tử Câm vận khinh công, trực tiếp nhảy qua đầm nước đi thẳng đến bên người Thẩm Mộc Nhiễm.
Nàng lấy ra chủy thủ mang bên người, dùng sức cắt sợi dây trên cổ tay Thẩm Mộc Nhiễm, đỡ nàng xuống.
Sau đó lại nhanh chóng bay khỏi chỗ kia.
Toàn bộ động tác như nước chảy mây trôi, hoàn thành cực nhanh trong thời gian ngắn.
Tô Tử Câm đặt Thẩm Mộc Nhiễm xuống, sau đó đẩy hết tất cả cổ trùng trên người nàng ra.
Thẩm Mộc Nhiễm ôm Tô Tử Câm thật chặt, thân thể nhỏ yếu run rẩy, có thể nhìn ra được nàng sợ hãi cực độ.
Rốt cuộc Tô Tử Câm cũng có thể xác định thân ảnh hoang mang rối loạn nàng nhìn thấy ngày đó chính là Thẩm Mộc Nhiễm.
Nhất định là muội ấy đang trốn nhưng sau đó vẫn bị tóm lại.
"Tử Câm ca ca!"
Thẩm Mộc Nhiễm nhào vào trong lòng Tô Tử Câm khóc rống lên, như cảm xúc bị kiềm nén thật lâu, cuối cùng cũng bạo phát.
Nàng khóc rất lớn, cũng rất ủy khuất, giống như một đứa trẻ bị thương.
Chóp mũi Tô Tử Câm đau xót, viền mắt đỏ hồng.
"Hạ Dực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-do-thuong-than-bang-lanh/2076334/chuong-472.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.