Cố Lâm Uyên đứng tại chỗ, chân mày khẽ nhíu lại, không có phản ứng nào khác.
Đồng tử thấy bọn họ là người mới tới, có khả năng không hiểu quy củ.
Thằng bé nhanh chóng quay đầu nói với Cố Lâm Uyên: "Cốc chủ bảo ngươi đi hái thuốc, không hái thuốc không cứu nương tử ngươi! Ngươi đi nhanh lên!"
Cố Lâm Uyên vẫn đứng tại chỗ như cũ, im lặng không lên tiếng, không biết đang suy nghĩ gì.
"Không đi?" Lời này là Tử Bất Sinh nói.
"Vậy thì tiễn khách."
Lúc này, thần sắc Cố Lâm Uyên rốt cục cũng buông lỏng.
"Hái thuốc gì?"
"Thiên Sơn Tuyết Liên."
"Nó nằm trên núi tuyết phía bắc, cách Nam châu vạn dặm, nương tử ta không chờ lâu như vậy được."
"Trước tiên ta có thể ngăn chặn bệnh tình của cô ấy."
"Được "
Cố Lâm Uyên đồng ý, hắn xoay người, cầm tay Tô Tử Câm.
"Ngoan ngoãn đợi ở chỗ này, chú ý an toàn, dù gặp phải chuyện gì cũng không cần lo lắng, yên tâm to gan đi."
Tô Tử Câm nhìn thần sắc nghiêm túc của Cố Lâm Uyên, hiểu ý hắn.
Nàng gật đầu: "Chàng cũng cẩn thận, đường xá xa xôi, đi sớm về sớm."
"Được "
Cố Lâm Uyên nói xong, đặt lên trán Tô Tử Câm một nụ hôn, sau đó liền rời khỏi.
Đồng tử kia thấy vậy cũng đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Tô Tử Câm đi tới bên cạnh Tử Bất Sinh, nhìn hắn vùi đầu đùa với cổ trùng, trong con mắt đều là tìm tòi nghiên cứu.
"Ngồi đi."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-do-thuong-than-bang-lanh/2076332/chuong-470.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.