Tô Tử Câm quay đầu liếc mắt nhìn.
Chỉ thấy Cố Lâm Uyên nhanh chóng tiến lên, đi về phía phía thân thể Thủy Vô Nguyệt.
Tô Tử Câm nhìn theo Cố Lâm Uyên, chỉ thấy trong chớp mắt, đầu Thủy Vô Nguyệt đã trở lại thân thể.
Trong tim nàng ta còn cắm chủy thủ của Tô Tử Câm, trên cổ còn có một vết máu.
Nhưng vào lúc này, Thủy Vô Nguyệt xoay người, nhảy cửa sổ rời đi.
Lòng Tô Tử Câm căng thẳng, đang chuẩn bị đuổi theo, nhưng mà Cố Lâm Uyên ngăn nàng lại.
"Sao vậy?"
"Đừng đuổi theo, Thủy Vô Nguyệt này rất kỳ lạ."
Thấy Thủy Vô Nguyệt, trong lòng Tô Tử Câm chấn động không thể diễn tả.
Nàng càng ngày càng cảm thấy người sau lưng bố trí ván cờ này là nhằm về phía nàng.
Dù là trúng độc, Giáng Đầu Thuật, Thủy Vô Nguyệt, đều chỉ nhằm vào nàng!
Kiếp này của nàng, hơn nửa đời đều chôn trong hoàng cung, nếu có thù thì đã sớm giải quyết xong trong hoàng cung.
Sao lại có người bố trí thế cục lớn như vậy, dẫn nàng tới nơi này?
Lẽ nào...
Tô Tử Câm nghĩ tới đây, tim run lên, lần đầu cảm thấy người sau lưng tâm tư thâm trầm, thủ đoạn tàn nhẫn, quả thực đáng sợ.
Nàng bỗng có một loại cảm giác, có một tấm lưới rất lớn đang trùm về phía nàng.
Lẽ nào những thứ này đều không phải là người? Là yêu? Hay là?
"Lâm Uyên, những kẻ này có thể không phải là người hay không..."
Cố Lâm Uyên lắc đầu, hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-do-thuong-than-bang-lanh/2076330/chuong-468.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.