Chương trước
Chương sau
"Ai nha, tiểu mỹ nhân, nàng thế này không đáng yêu đâu! Ta vẫn ưa thích dáng vẻ nhu nhược..."

Thủy Vô Nguyệt vừa dứt lời, Tô Tử Câm liền động.

Nàng xiết chặt cổ tay Thủy Vô Nguyệt, dường như muốn xiết đứt cổ tay nàng ta.

Bên kia, Tô Tử Câm đưa tay công kích yết hầu Thủy Vô Nguyệt.

Thủy Vô Nguyệt không ngờ Tô Tử Câm nói động thủ liền động thủ, không chừa một chút tình cảm, vừa bắt đầu liền hung ác chẳng khác nào Cố Lâm Uyên.

Nàng ta lập tức không dám tùy ý ngả ngớn nữa, bắt đầu bình tĩnh ứng phó.

Võ công của Thủy Vô Nguyệt mặc dù không bằng Cố Lâm Uyên, nhưng tuyệt đối không thấp.

Nhưng mà, xưa nay Tô Tử Câm cũng không phải thứ nhân vật dễ đối phó.

Hai người từng chiêu từng thức, ngươi tới ta trả, trong chốc lát liền giao đấu với nhau.

"Tiểu mỹ nhân, thì ra võ công của nàng lợi hại như vậy! Thật khiến ta mở rộng tầm mắt."

Thủy Vô Nguyệt vừa đánh vừa liên tục nói chuyện, giọng nói the thé của nàng ta có thể ảnh hưởng đến tinh thần người khác.

"Tiểu mỹ nhân này thật đúng là hoàn mỹ, vừa có thể nhu mì, lại có thể sắc bén, thật tiện nghi cho tiểu tử Cố Lâm Uyên kia, không bằng về sau theo ta, ta cam đoan nàng sẽ hạnh phúc hơn!"

Tô Tử Câm bị giọng nói của Thủy Vô Nguyệt ảnh hưởng, mày nhíu lại rất chặt, sắc mặt còn có chút tái nhợt.

Nhưng vào lúc này, Thủy Vô Nguyệt bắt đầu cười rộ lên, thanh âm quyến rũ sắc bén truyền khắp cả phòng.

"Tiểu mỹ nhân, ngoan ngoãn đi theo ta đi, hôm nay nàng trốn không thoát đâu, ha ha ha..."

Thủy Vô Nguyệt vung roi da, trực tiếp quấn lên eo Tô Tử Câm, kéo nàng vào trong lòng ngực mình.

Tô Tử Câm chau mày, đầu rất đau, đã có chút mơ hồ.

Lần này trực tiếp bị Thủy Vô Nguyệt cuốn qua, đụng vào ngực nàng ta.

Chớp mắt sau, hai mắt Tô Tử Câm bỗng nhiên thanh tỉnh, một thanh chủy thủ xuất hiện trong tay nàng, sau đó nàng bỗng đâm vào tim Thủy Vô Nguyệt.

Toàn thân Thủy Vô Nguyệt chấn động, khiếp sợ nhìn Tô Tử Câm.

"Ngươi, ngươi không bị mê hoặc, ngươi gạt ta?"

"Không lừa ngươi thì sợ ngươi chạy mất!"

Tô Tử Câm cong môi cười yếu ớt, mặc dù bây giờ thân thể nàng có chút suy yếu, công phu giảm nhưng không có nghĩa là không còn.

Thủy Vô Nguyệt cho rằng Cố Lâm Uyên không ở đây, đơn giản giải quyết những thị vệ kia liền có thể mang nàng đi.

Thật tình không biết, Tô Tử Câm cũng không phải nhân vật dễ chọc.

Chỉ là bình thường Cố Lâm Uyên ở đây, không cần nàng ra tay thôi.

"Thật là tiểu mỹ nhân xảo trá! Thân thủ thật lợi hại!"

Thủy Vô Nguyệt lui lại một bước, nhưng vào lúc này, trong con ngươi Tô Tử Câm hiện lên một tia sát khí.

Nàng cầm dao găm trong tay, mãnh liệt rạch xuống một cái, trực tiếp vẽ ra một lỗ hổng thật lớn nơi trái tim của Thủy Vô Nguyệt.

"A..."

Thủy Vô Nguyệt kêu thảm một tiếng, đẩy Tô Tử Câm ra lui về phía sau vô số bước.

Sắc mặt nàng ta trắng bệch, trên mặt đều là mồ hôi, nàng ta liên tục thở gấp, trên người phập phồng không ngừng.

Tô Tử Câm thấy một màn như vậy cực kì khiếp sợ.

Bất luận kẻ nào bị thương thành thế này đều phải chết! Vậy mà Thủy Vô Nguyệt không chết!

Không được, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, Thủy Vô Nguyệt tuyệt đối không phải là nhân vật dễ đối phó!

Lúc này, Tô Tử Câm trực tiếp rút trường kiếm treo ở cạnh giường.

Trường kiếm vung lên, bay thẳng đến chém vào cổ Thủy Vô Nguyệt.

Một nhát chém này khiến đầu cùng thân thể Thủy Vô Nguyệt bị chặt đứt, phân thành hai phần.

"Tiểu mỹ nhân, ngươi thật nhẫn tâm!"

Đầu Thủy Vô Nguyệt lăn xuống, biểu tình thống khổ, sắc mặt trắng bệch.

Tô Tử Câm chấn kinh lui lại mấy bước.

"Ngươi đến cùng là loại người gì?"

Nhưng vào lúc này, cửa phòng Tô Tử Câm bị đẩy ra, Cố Lâm Uyên từ bên ngoài đi vào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.