Tô Tử Câm sững sờ, trong nháy mắt hiểu ý Cố Lâm Uyên.
Nàng vội vàng che ngực nói: “Trên người ta còn có vết thương, không thể vận động kịch liệt.”
Cố Lâm Uyên từ trên xuống dưới nhìn quét Tô Tử Câm một lần, lộ ra một nụ cười mà không như không cười.
“Vậy ý nàng nói là, sau khi thương thế lành liền có thể bắt đầu điên cuồng vận động?”
“Không phải ”
Tô Tử Câm lắc đầu như trống bỏi.
“Tô Tử Câm, nàng trốn không thoát đâu.”
Tròng mắt linh lợi của Tô Tử Câm khẽ chuyển, tránh được một ngày hay một ngày.
Cố Lâm Uyên hai mươi tám năm qua đều không có một nữ nhân nào, có trời mới biết hắn phát điên lên sẽ như thế nào!
Ể? Không đúng nha!
Tô Tử Câm hoài nghi nhìn chằm chằm Cố Lâm Uyên, nàng nói: “Chàng thật sự không phải là đoạn tụ?”
Khuôn mặt Cố Lâm Uyên lập tức trầm xuống, hắn nói: “Nàng thử một chút thì biết!”
“Có thương tích!”
Cố Lâm Uyên cười lạnh một tiếng, giơ tay lên, dùng sức xoa bóp khuôn mặt Tô Tử Câm.
“Ngủ.”
“Không ngủ, ta không mệt.”
“Ngủ nàng.”
“Ngủ, ta mệt.”
Ngọn đèn dầu tắt, Phổ Tể Tự bị bóng đêm yên lặng hoàn toàn nuốt chửng.
Phảng phất như trận chém giết trước đó đều là ảo giác, hoàn toàn không tồn tại, bình tĩnh khiến người ta ngay cả hô hấp đều muốn nhẹ hơn.
Sau việc Phổ Tể Tự, Cố Lâm Uyên quả nhiên không tiếp tục truy cứu Hạ Dực Thần cùng Thẩm Mộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cua-do-thuong-than-bang-lanh/2076316/chuong-454.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.